Yêu nhau hơn nửa năm nhưng Khoa đã liên tục hỏi cưới. Anh ấy luôn nói rất yêu tôi nên sợ mất, cũng do tôi quá giỏi giang, xinh đẹp, gia đình lại giàu có nên anh ấy càng lo lắng hơn. “Cưới vợ thì cưới liền tay”, Khoa cứ nói như thế mãi nên tôi cũng xiêu lòng. Nói thẳng ra thì Khoa có nhiều điểm không bằng tôi. Từ ngoại hình đến công việc, gia thế. Nhưng bù lại, anh ấy có khiếu ăn nói, am hiểu tâm lý phụ nữ và chưa từng to tiếng với tôi lần nào. Anh nói rằng chỉ cần tôi buồn, anh ấy cũng sẽ buồn, tôi đau, anh ấy sẽ đau nên anh ấy sẽ không bao giờ làm tôi phải buồn, phải khóc.
2 ngày trước, nhà Khoa có đám giỗ. Mẹ anh gọi điện, mời tôi sang chơi, tiện thể ra mắt bà con dòng họ nhà chồng tương lai. Tôi nhận lời, còn chu đáo chuẩn bị quà cáp đàng hoàng là một giỏ trái cây và phong bì 10 triệu đồng, gọi là “phụ” chi phí mua thịt cá đám giỗ. Mẹ chồng tương lai hài lòng lắm, liên tục khen ngợi tôi trước mặt mọi người.
Sau khi cúng xong, Khoa bảo tôi lên lầu gọi mẹ xuống tiếp khách. Trước đó, bà nói đau đầu nên lên phòng nằm nghỉ, chị dâu làm ly nước cam đem lên sau. Tôi nhẹ nhàng lên lầu, định gọi 2 người xuống thì lại nghe được bí mật của Khoa qua cánh cửa khép hờ: “Phải tranh thủ cưới gấp để còn có tiền trả nợ cho thằng Khoa nữa. Mấy ngày nay chủ nợ đến tìm nhiều, vợ chồng con đau đầu quá”. Là tiếng của chị dâu tương lai.
Ảnh minh họa.