×
×

Mang bầu con gái nên cả nhà chồng không ai đoái hoài, con dâu tự hầm canh đu đủ ăn mỗi ngày, nào ngờ gần ngày s-inh 10 ngày, 1 điều k-inh kh-ủng ập đến

Tôi sinh ra ở vùng quê nghèo khó, học hết cấp 2 thì tôi đi làm vài năm rồi lấy chồng. Chồng tôi cũng chỉ là nhân viên phục vụ bàn, anh ấy mới 20 nhưng cứ giục tôi chuyện cưới xin. Lúc đó tôi cứ nghĩ dù sao lấy chồng vào cũng sẽ an cư lạc nghiệp, có gì thì có chồng đứng ra lo liệu còn hơn là cứ một mình mãi nên đã nhanh chóng đồng ý đề nghị của anh.
Mang thai con gái nên cả nhà chồng không ai đoái hoài, con dâu tự hầm canh đu đủ ăn

 Ảnh minh họa

Nhà chồng tôi cách nhà tôi tận 300 cây số, vì thế ban đầu bố mẹ tôi không cho cưới vì không muốn con gái lấy chồng xa, còn mẹ chồng cũng phản đối chỉ vì đi xem bói tuổi 2 đứa không hợp, sẽ xung khắc, làm ăn thất bát, gia đình ly tán. Bà nói trừ khi chúng tôi sinh đứa con đầu là con trai thì mới hóa giải được nghiệp chướng. Cuối cùng chồng tôi phải hứa sẽ sinh được con trai và chăm sóc yêu thương tôi hết lòng nên hai bên cũng gật đầu.

Cưới về được mấy hôm thì tôi có thai, mẹ chồng tôi mừng lắm, làm đủ món ngon cho ăn, bà không cho tôi đụng tay vào việc gì hết. Thế nhưng, đến khi biết được cái thai trong bụng tôi là con gái thì bà trở mặt lập tức, thờ ơ lạnh nhạt vô cùng. Tôi tủi thân khóc lóc thì bà nói

– Chúng mày tự làm tự chịu, tao không liên quan

– Mẹ, sao mẹ lại nói thế, cháu nào cũng là cháu ruột của mẹ mà, con hứa lần sau vợ chồng con sẽ cố gắng sinh con trai. Tôi cầu xin mẹ chồng còn chồng tôi thì cứ như không phải chuyện của mình, không nói cũng chẳng rằng.

– Cháu tôi phải là cháu trai. Tôi đã giao hẹn với anh chị trước khi cưới. Giờ chị nói thế là ý lật lọng hả? – Bà nói rồi bỏ đi thẳng

Sáng hôm sau, chồng tôi cũng trở lại thành phố làm việc. Cả tháng anh mới về 1 lần có khi không thèm về. Tôi gọi điện thì toàn kêu bận rồi nói dăm ba câu và tắt máy. Tôi một mình ở quê với mẹ chồng, mà bà ấy thì sau hôm biết cái thai trong bụng tôi là con gái đã ngó lơ tôi hoàn toàn, thậm chí không mua đồ ăn thức uống gì nữa. Bản thân tôi, học hành ít, ở nơi đất khách quê người cũng không biết tự chăm sóc mình thế nào.

Nhà chồng tôi có cây đu đủ xanh, tôi nhìn thấy thèm thèm nên hôm nào cũng lấy hầm ăn, chỉ mỗi đu đủ không chứ cũng chẳng có gì. Vì trước kia tôi đi làm có bao nhiêu gửi hết cho bố mẹ ở quê nuôi 4 em nhỏ nên giờ muốn mua cái gì cũng không có khả năng. Thực sự, tôi buồn tủi cái cảnh lấy chồng sớm này lắm, nhưng ở đây không có ai để cùng trút bầu tâm sự. Từ đó tôi đâm ra ngày càng trầm lặng và ít nói hơn hẳn.

Từ hồi về đây làm dâu, mẹ chồng tôi ngày nào cũng đi họp hôi phụ nữ và tập tành văn nghệ liên hoan thôn, khu xóm. Cũng chỉ vì tôi chửa con gái mà giờ bà coi như không có đứa cháu này, ngày nào tôi cũng quần quật với ruộng vườn, rồi chăm 1 đàn lợn nái mà mẹ chồng giao phó. Thế mà, cứ về đến nhà thì bà thấy tôi lại ngứa mắt

– Có mỗi ở nhà ăn với chửa thôi mà mặt cứ xị xuống

– Dạ, con hơi mệt ạ

– Mệt, chắc dễ mình cô có chửa đấy, ngày xưa tôi chửa thằng Tùng, còn phải làm 3 sào ruộng chứ đâu sung sướng như các cô bây giờ. Thế mà vẫn đẻ ra được thằng con khỏe mạnh đẹp trai đấy.

Tôi hiểu ý bà. Vẫn là chuyện con trai con gái. Tôi không trả lời lại. Cứ lẳng lặng nhẫn nhịn sống qua ngày như thế.
Dạo gần đây, tôi thấy trong người mệt mỏi, uể oải, nhiều khi còn khó thở, tôi sợ con có vấn đề gì nên bèn xin phép mẹ chồng cho đi khám, thật không ngờ bà ấy quát thẳng vào mặt tôi

– Cô cũng hay vẽ chuyện nhỉ, có bầu thì ai chả thế, khám khiếc cái gì, chỉ tổ tốn sức, tốn tiền. Đã không làm ra tiền lại còn hay tiêu.

Tôi uất hận và tủi hờn, cũng phận làm dâu mà sao bà lại đối xử với tôi tệ bạc như thế. Chung quy, tất cả cũng do tôi quyết đinh, nên giờ tôi buộc phải chấp nhận cuộc đời đã tôi lựa chọn. Tôi không dám trách bà nên cũng không nói lại nửa lời, chỉ lặng lặng bỏ vào nhà trong.

Thời gian mang thai, chỉ có đứa con bầu bạn, có gì vui buồn tôi đều xoa bụng tỉ tê với con và tư an ủi dù sao mình ông trời cũng ưu ái cho tôi 1 đứa con làm chỗ dựa rồi nên tôi sẽ cố gắng sinh nó ra thật khỏe mạnh.

Tôi cứ tự động viên mình và sống vật vờ như thế, đến khi chỉ còn 10 ngày nữa là sinh, tôi ngồi bên chiếc nôi màu hồng be bé xinh xinh của con gái, ôm số quần áo mới mua cho con ra sắp xếp vuốt ve. Cũng chẳng có gì nhiều, chỉ là ngày nào tôi cũng muốn ngắm nhìn chúng nên cứ lôi ra lại cất vào, cứ nghĩ đến đứa con gái sắp chào đời khỏe mạnh hồng hào tôi lại không giấu được niềm hạnh phúc.

Cũng đúng hôm đó, chồng tôi được nghỉ về thăm nhà. Mẹ chồng tôi hôm nay không đi hội hè với xóm giềng nữa, bà đưa tôi 50 nghìn rồi kêu ra chợ mua thức ăn. Giữa trưa nắng tháng 7, tôi bước ra đến đầu chợ thì bỗng thấy choáng váng rồi ngất đi lúc nào không biết.

Khi tỉnh thấy, đã thấy mình đang nằm trong trạm xá, mà bụng thì đau quằn quại, tôi đưa tay lên xoa bụng thì xẹp lép. Quá hoảng hốt, tôi ngồi bật dậy

– Con tôi đâu? Bác sĩ, con tôi đâu?

– Thai bị chết lưu do nhiễm độc thai nghén. Bác sĩ nói nhỏ và chậm rãi như kiểu ông cũng đang đau thay nỗi đau của người làm mẹ.

– Có lẽ thời kỳ đầu cháu ăn quá nhiều đu đủ xanh, tâm trạng lại thường xuyên muộn phiền buồn bực cộng với làm việc quá độ không nghỉ ngơi đúng cách.

Bác sĩ nắm tay tôi với vẻ mặt T.Tâm

– Có thể từ nay về sau cháu không sinh được nữa.

Tôi choáng váng, buông tay ông bác sĩ, lúc ấy tôi muốn gào thật to nhưng không biết vì sao không cất lên lời. Trong người tôi lúc này không còn một chút sức lức nào, không cử động, tôi chỉ ngồi thần người như một bức tượng vô hồn trên giường bênh. Và hai hàng nước mắt cứ tự động trào ra. Chồng tôi ngồi ngay bên cạnh, anh không nắm tay vợ, không ôm vợ, cũng không nói gì, chỉ thấy anh mắt anh ta đỏ hoe.
Bất giác quay lại nhìn mẹ chồng, tôi thấy gương mặt bà không chút thay đổi. Tôi thực sự bắt đầu có cảm giác ghê sợ người mẹ chồng này. Cả căn phòng im lặng một hồi, chồng tôi bất ngờ quay sang mẹ hỏi một câu ngu ngơ

– Mẹ, giờ làm sao đây hả mẹ?

Mẹ chồng tôi không cần suy nghĩ, trả lời ngay trước mặt tôi

– Không đẻ được thì biết làm thế nào nữa mà hỏi, mày lấy đưa khác cho mẹ

– Nhưng mà.. mẹ .. .- Chồng tôi quay sang nhìn tôi rồi lại nhìn mẹ.

– Mày là con trai cả của dòng họ đấy, mày khóc cái gì. Mất vợ thì thay vợ, sao mà phải khổ thế con. Mà tao đã nói rồi, do tuổi chúng mày không hợp, lại còn sinh con gái thì chả thế. Trách ai được.

Nghe xong câu đó được phát ra từ một người đã gần 60 tuổi, tôi điếng người, run lên bần bật. Trên đời lại có người phụ nữ độc ác như thế sao. Tôi nằm vật ra giường, đôi mắt vô hồn.

Sau nhiều đêm không ngủ, mải mê những suy nghĩ mông lung, tôi lấy hết can đảm và nghị lực sống còn sót lại của mình đập vào tay chồng tờ đơn ly hôn. Thật sự, tôi không hề muốn tha thứ dễ dàng cho gia đình đó, chỉ là tôi cần phải giải thoát cho chính bản thân mình. Tôi cứ thế, trở về nhà vớt vết thương vẫn còn nhức nhối.

Related Posts

Our Privacy policy

https://tinhay8.com - © 2024 News