Thật lòng tôi và vợ không cần bà làm gì hết nhưng ít nhất cũng nên có mặt ở nhà vào một ngày như vậy chứ?
Tôi là con trai trưởng nên từ ngày mới 16, 17 tuổi bố đã dạy tôi phải tự có trách nhiệm trong những ngày cúng giỗ. Bố từng nói đây là nét đẹp truyền thống, lúc sinh thời ông vẫn luôn chỉn chu trong từng ngày giỗ cúng gia tiên.
Có lẽ những điều ông đã dạy dỗ ăn sâu vào tư tưởng suy nghĩ của tôi. Kể từ ngày còn thanh niên trai tráng cho đến lúc lập gia đình rồi có con tôi đều cẩn thận nhớ những ngày giỗ của các cụ, không làm được mâm cao cỗ đầy thì cũng cố gắng có được mâm cơm mặn, đĩa trái cây, mấy bông hoa tươi để tỏ lòng nhớ cội nguồn.
Vợ tôi là người phụ nữ của gia đình, cô ấy không khéo ăn khéo nói, nhiều khi cứ lầm lì nên ít khi được lòng ai. Thế nhưng 20 năm là vợ là chồng, chúng tôi chưa từng chê trách nhau điều gì.
Tôi không phải người hoàn hảo, tôi có tính cách khá gia trưởng nhưng luôn cố gắng cân đối mọi thứ để không làm ảnh hưởng đến người phụ nữ của mình. Thật may làm sao, vợ tôi luôn thấu hiểu cho chồng, bù lại tôi luôn cố gắng trở thành người đàn ông có thể chăm lo, bảo vệ được cho vợ con.
Bố tôi đã ra đi được 6 năm. Kể từ đó mỗi năm đến giỗ bố, mấy anh em dù mỗi đứa làm ăn kinh tế một nơi, thậm chí cậu út còn đang làm ăn ở nước ngoài cũng luôn sắp xếp về để đại gia đình có được một ngày đông đủ. Đây chính là tâm niệm của bố tôi khi còn sống.
Tôi luôn biết bản thân mình có chút gia trưởng nhưng tôi là người biết đúng biết sai. Sáu cái giỗ đã trôi qua, dù tôi chưa từng yêu cầu nhưng vợ tôi vẫn luôn tự cho rằng đấy là việc dâu trưởng phải làm. Cô ấy lo toan tất cả mọi việc từ việc cúng bái ra sao đến tiếp khách khứa thế nào. Bao nhiêu năm trôi qua như thế cô ấy đối nội đối ngoại đều chỉn chu từng chút một. Tôi tự biết mình phải may mắn thế nào mới gặp được một người phụ nữ như thế.
Thế nhưng cứ mỗi lần giỗ bố là một lần tôi cảm thấy tức giận và bất bình. Sự bất bình đó năm nay tôi đã quyết định không giữ trong lòng nữa mà phải nói ra. Phần vì không thể để nó tiếp tục tái diễn, phần vì tôi muốn đòi lại công bằng cho vợ mình.
Chuyện lo toan cúng giỗ bao năm nay cứ một mình vợ tôi phải làm hết. Sau này, hai đứa con của tôi chúng nó lớn lên thì liền lao vào giúp mẹ. Cúng giỗ thì đông người, mỗi người một chân một tay thì đỡ được việc chứ cứ để ba mẹ con è cổ ra làm thì cực kỳ vất vả.
Thôi thì tôi cũng chẳng cần mẹ phải làm gì vì bà đã có tuổi rồi, thế nhưng ít nhất thì lên mâm cúng cho ông buổi trưa bà cũng nên ở nhà thắp cho người chồng quá cố của mình một nén hương chứ?
Đây vốn dĩ là vấn đề tế nhị nên tôi không muốn nói suốt nhiều năm nay. Bà tuy có tuổi nhưng vẫn rất khỏe mạnh. Mà kể cả nếu như bà không làm gì thì ít nhất cô út cũng nên sang giúp đỡ anh chị một chút. Đằng này bà và cô út lại biệt tăm cả một ngày trời. Đấy là chưa nói việc cúng giỗ đáng ra bà mới là người phải đứng là chỉ đạo con cháu làm mới đúng chứ?
Tôi suy nghĩ rồi quyết định gọi cô út ra nói chuyện trước. Việc giỗ bố là việc chung của tất cả từng ấy đứa con chứ không riêng gì ai hết. Nếu cứ cái kiểu kệ hết đùn đẩy việc cho vợ con tôi thế này thì từ năm sau tôi sẽ chỉ làm duy nhất mâm cúng chứ không vẽ vời ra nhiều mâm mời nhiều người nữa!
Kế đó tôi ngồi xuống nói chuyện với bà dù biết chưa chắc bà đã hiểu đúng ý con cái đâu. Có khi nói xong lại chụp mũ con cái nhưng việc nói thì tôi vẫn phải nói.
Ban đầu thì vợ tôi gàn vì đằng nào bao nhiêu năm rồi vẫn vậy thì cứ để vậy đi, nói ra rồi lại thành rách việc. Thế nhưng vợ tôi càng nhún nhường biết trước biết sau thế thì tôi lại càng phải công bằng cho vợ con.
Tôi cũng xác định luôn nếu cô út và bà có thái độ gì quá đáng hơn thì thôi từ năm sau tôi cứ đúng 1 mâm cúng bố chứ không bày vẽ ra làm khổ vợ khổ con nữa.
Tôi thật sự cũng chẳng còn cách nào vẹn cả đôi đường hơn nữa…
News
Vḕ զuê ʀa ʍắᵼ nhà ҍᾳn ɡáɨ ʀồɨ ở lᾳɨ զua ðêʍ. Hȏʍ ðó ᵼȏɨ nɡủ nhᴏ̛̀ ƥhὸnɡ ʍẹ ʋợ ᵼươnɡ laɨ, ðanɡ nằʍ ᵼhì ᵼhᴀ̂́ƴ ɗướɨ ᴄhɨếu lộʍ ᴄộʍ, lúᴄ ɗở lên ᵼhì ᵼȏɨ ʀ-ọ-n nɡ-ưᴏ̛̀ɨ
Chẳng ngờ, vì một lúc chếnh choáng say mà tôi lại biết hết chuyện của vợ và người yêu cũ như thế. Tôi và vợ tổ chức đám cưới 6 tháng rồi mới về quê vợ ở lần đầu tiên. Vợ chồng tôi…
Mẹ ð-ᴇ̉ lên ᴄhăʍ ᴄon ɡáɨ ở ᴄữ nhưnɡ ᴄhỉ 3 ᵼhánɡ ᵴau ҍà ҍ-ᴀ̂́-ᵼ nɡᴏ̛̀ ᴄhᴀ̣̂ʍ k-ɨnh ʀồɨ ᵼhử զuḛ lên 2 ʋ-ᾳᴄh ðὀ ᴄhóᵼ. Khɨ ᴄầʍ ᵼᴏ̛̀ ɡɨᴀ̂́ƴ ×-éᵼ nɡh-ɨệʍ, ᵼȏɨ ᵴ-ṓ-ᴄ nɡ-ửa khɨ ҍɨếᵼ ᴄáɨ ᵼh-aɨ ᵼʀonɡ ҍụnɡ ҍà là ᴄủa ᴄon ʀể
Mẹ vợ đột nhiên có thai khi đến ở nhà vợ chồng con gái, mở ra bi kịch đau đớn Người mẹ vợ không ưa con rể nên liên tục gây rối, thậm chí còn tung tin đồn cái thai…
Vợ ᴄhồnɡ ᵼȏɨ ᴄùnɡ ðɨ họƥ lớƥ ᴄᴀ̂́ƥ 3, ðanɡ ȏn lᾳɨ kʏ̉ nɨệʍ ᵼhì ᴄȏ ҍᾳn ҍuộᵼ ʍɨệnɡ nóɨ ʀa ҍí ʍᴀ̣̂ᵼ ð-ộ-nɡ ᵼʀᴏ̛̀ɨ ᴄủa anh ×ᴀ̃
Cho đến một ngày, tôi gặp lại người bạn cũ cùng học chung cấp 3. Tôi khoe với cô bạn hình cô con gái xinh xắn của mình. Cô ấy nhìn chăm chăm rồi bỗng nghiêm túc hỏi tôi: Tôi…
Chồnɡ ᵼȏɨ làʍ ᴄhủ ᴄȏnɡ ᵼƴ ɗầu khí ҍên Duҍaɨ, năʍ nào ᴄũnɡ ɡửɨ ʋḕ ᴄho ʍẹ ṓ-ʍ lɨ-ệᵼ ɡɨ-ưᴏ̛̀nɡ 5 ᵼʏ̉ ɗưᴏ̛̃nɡ ɡɨà.
Sáu năm trước, Lý Minh đã quyết định rời ngôi làng nhỏ ở tỉnh Chiết Giang (Trung Quốc) để đến thành phố Thâm Quyến làm việc. Anh hy vọng có thể thay đổi cuộc đời, có tài chính tốt hơn…
Họᴄ ᵴɨnh 6 ᵼỉnh nàƴ ᵴᴇ̃ ðượᴄ ʍɨễn ɡɨἀʍ họᴄ ƥhí 100%
Trẻ mầm non và học sinh lớp 1-12 của 6 tỉnh thành gồm Quảng Ninh, Quảng Nam, Khánh Hòa, Hải Phòng, Bà Rịa – Vũng Tàu và Đà Nẵng không phải đóng học phí trong năm học 2024-2025. Khu vực…
Vùnɡ ᴄao Thanh Hóa lúᴄ nàƴ: 200 họᴄ ᵴɨnh ʍaƴ ʍắn ᵼhoáᵼ nᾳn
Chỉ ít phút sau khi cô giáo ở huyện vùng cao Thanh Hóa gọi 200 học sinh ra khỏi khu ký túc xá thì hàng trăm khối đất đá từ quả đồi phía sau đã đổ ập vào, làm 3…
End of content
No more pages to load