Tôi giật mình, vì đã lâu rồi con bé không nhắc đến mẹ. Tim tôi đập thình thịch, cảm giác hoang mang lấn át.
Đêm nay, tôi lại nằm thao thức, cảm giác như vừa trải qua một giấc mơ dài đầy đau đớn. Đã 3 năm kể từ ngày vợ tôi ra đi. Cô ấy mất trên bàn sinh do băng huyết, chỉ kịp để lại cho tôi 1 cô con gái. Từ giây phút đó, tôi sống trong sự dằn vặt, vừa thương con, vừa ám ảnh bởi cảm giác tội lỗi vì không thể giữ được mẹ cho con. Tôi tự nhủ sẽ ở vậy, làm “gà trống nuôi con”, không muốn thêm ai vào cuộc đời mình nữa.
Mỗi lần nhìn thấy con gái, lòng tôi lại nhói đau. Con bé giống vợ tôi đến từng nét, từ đôi mắt to tròn đến nụ cười hồn nhiên. Chính vì thế, tôi càng thêm quyết tâm không đi bước nữa, dù bố mẹ nhiều lần khuyên tôi nên tìm người san sẻ. Họ bảo, “Chăn đơn gối chiếc mãi thế này không tốt, con cũng cần một người phụ nữ để chăm lo”. Nhưng tôi vẫn kiên định với suy nghĩ của mình: Chỉ cần con gái khỏe mạnh và hạnh phúc, thế là đủ.
Dạo này, công việc nhiều hơn, tôi phải thường xuyên về muộn. Nhờ em gái giới thiệu, tôi tìm được 1 cô bảo mẫu. Cô ấy khoảng 30 tuổi, có nhiều kinh nghiệm chăm sóc trẻ nhỏ nên tôi rất yên tâm. Mỗi ngày, cô đến đón con gái tôi từ trường, chăm sóc cho đến khi tôi về. Cô ấy làm việc rất chu đáo, không chỉ chăm con mà còn nấu nướng, ủi quần áo cho tôi dù tôi nhiều lần nói chỉ cần chăm con bé là đủ. Lần nào về đến nhà, mọi việc cũng đều gọn gàng, tươm tất.
Vợ tôi mất trên bàn sinh do băng huyết, chỉ kịp để lại cho tôi 1 cô con gái. (Ảnh minh họa)
Điều khiến tôi bất ngờ hơn cả là con gái tôi rất quấn cô ấy. Trước đây, mỗi đêm con bé chỉ chịu ngủ khi có tôi bên cạnh, nhưng giờ đây chỉ cần có cô bảo mẫu là con bé đã ngủ ngon lành. Có lẽ sự chăm sóc dịu dàng và sự hiện diện của cô ấy đã giúp con tôi vơi bớt nỗi nhớ mẹ, nhưng điều đó cũng khiến tôi chạnh lòng.
Một đêm nọ, tôi về trễ hơn thường lệ. Trước đó, tôi đã dặn cô bảo mẫu cứ khóa cửa và về trước nếu muộn quá, vì phòng trọ của cô ấy chỉ mở cửa đến 9 giờ tối. Khi về đến nhà, tôi tắm rửa rồi vào phòng ôm con ngủ. Đang nửa đêm, bỗng nhiên con gái tôi thức giấc, đôi mắt lờ đờ nhìn quanh và gọi nhỏ: “Mẹ ơi…”.
Tôi giật mình, vì đã lâu rồi con bé không nhắc đến mẹ. Tim tôi đập thình thịch, cảm giác hoang mang lấn át. Đúng lúc đó, cửa phòng bật mở, cô bảo mẫu từ phòng kế bên chạy vào, ôm lấy con gái tôi. Cô ấy giải thích: “Tôi sợ anh về muộn, con bé sẽ khóc, nên tôi trốn ở phòng bên chờ. Thấy nó gọi mẹ, tôi không nỡ để nó một mình”.
Nhìn cảnh tượng con gái tôi khóc nức nở trong vòng tay cô bảo mẫu và gọi “mẹ”, lòng tôi chùng xuống, cảm thấy như có hàng trăm ngàn mũi kim đâm vào trái tim. Cảnh tượng này khiến tôi không thể kìm nén cảm xúc. Đêm ấy, tôi không tài nào ngủ được. Tôi lặng lẽ ngồi dậy, ra phòng khách và mời cô bảo mẫu cùng uống bia.
Chúng tôi ngồi bên nhau, không khí lặng lẽ và u ám. Sau một hồi im lặng, cô ấy bỗng hỏi: “Tại sao vợ anh lại mất?”. Đôi mắt cô ánh lên sự lo lắng và cảm thông. Tôi nhìn vào ly bia, lòng trĩu nặng, rồi bắt đầu kể về ngày định mệnh đó. Vợ tôi đã băng huyết ngay trên bàn sinh. Các bác sĩ đã cố gắng hết sức nhưng chỉ cứu được con gái tôi. Kể đến đây, tôi nghẹn ngào, không thể tiếp tục nói.
Cô bảo mẫu nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, ánh mắt đầy kiên định: “Anh đã hy sinh rất nhiều cho con. Tôi muốn có cơ hội chăm sóc 2 bố con, cùng anh xây dựng một gia đình”. Tôi sững người, không biết phải trả lời thế nào. Thật ra, đã nhiều lần tôi nghĩ đến việc này, nhưng tôi không dám nói ra. Phần vì tôi vẫn chưa quên được vợ, phần vì nỗi sợ hãi 1 lần nữa phải đối mặt với việc mất người thân yêu trong phòng sinh.
Như hiểu được suy nghĩ của tôi, cô ấy nói: “Nếu tôi và anh có con, tôi sẽ đi khám thai định kỳ, kiểm tra thường xuyên. Chúng ta sẽ chuẩn bị mọi thứ cẩn thận”. Lời nói của cô làm tôi tĩnh tâm lại. Cô ấy đã suy nghĩ rất kỹ, sẵn sàng đối mặt với nỗi sợ của tôi.
Đêm đó, tôi trở về phòng, nằm cạnh con gái, lòng nhẹ nhõm hơn đôi chút. Liệu tôi có đủ dũng cảm để mở lòng một lần nữa, để tìm lại hạnh phúc cho mình và con? Câu trả lời có lẽ sẽ đến dần theo thời gian, khi những vết thương trong lòng tôi thật sự được chữa lành.
Bài tâm sự được gửi từ độc giả có email: phuocvu…[email protected]
News
Phía Hồ Hoài Anh, Hồng Đăng chính thức lên tiếng sau ồn ào Tây Ban Nha
Bà Trần Trà My, người hỗ trợ pháp lý cho Hồ Hoài Anh và Hồng Đăng đăng tải bài viết cho rằng Tòa án Palma de Mallorca ra quyết định lưu hồ sơ và đình chỉ vụ án có điều…
Đi cᴏ̂ng tác cùng tҺᴜ̛̣c tập sinҺ mới ᶌᴇ̂̀, tᴏ̂i kҺᴏ̂ng kìm Łòng được nên đêm đᴏ́ đã
Khi cô ấy bước ra từ nhà tắm, mặc chiếc váy ngủ mềm mại, tôi nhận thấy điều gì đó không ổn. Tôi từng có một mối tình kéo dài 7 năm với Huệ, người hơn tôi 3 tuổi. Vì lớn…
ChuBin chỉ còn là cái tên: 1 nữ ca sĩ đình đám showbiz bị “tiu chải” vẫn cố biểu diễn, đến khi nhìn xuống thì
Khán giả không khỏi lo lắng về tình trạng sức khỏe của nữ ca sĩ này. Ngày 1/5/2024, Phụ nữ mới đưa tin “Sự chuyên nghiệp của nữ ca sĩ bị tiêu chảy khi đang trên sân khấu, diễn xong…
Theo định vị khách sạn tôi x/ô/ng vào khách sạn bắt con dâu ngo/ạ/i t/ì/nh. Vừa lật tấm chăn lên, tôi hoảng loạn suýt đ/ộ/t q/u/ỵ khi thấy người nằm bên dưới
Tôi chết sững phát hiện con trai mình qua lại với đàn ông. Hóa ra nó giấu tôi cưới vợ là để che giấu bí mật này. Tôi năm nay đã 56 tuổi, có một con trai đã lấy vợ…
Tôi đau đớn chia tay mối tình 7 năm chỉ vì 1 lần qua đ/ê/m với đồng nghiệp nữ. Ai ngờ cưới xin vừa xong, tôi choáng nặng thấy 1 thứ em giấu sau lớp váy ngủ
Chia tay mối tình 7 năm vì lầm lỡ với đồng nghiệp, đêm tân hôn tôi choáng váng khi thấy thứ này sau lớp váy ngủ của vợ Khi cô ấy bước ra từ nhà tắm, mặc chiếc váy ngủ…
Xin vĩnh biệt nam nghệ sĩ m/ấ/t đột ngột ở tuổi 36, anh ra đi khi còn quá trẻ
Nghệ sĩ Nguyễn Phan Mạnh Duy mất sau thời gian ngắn điều trị căn bệnh nhiễm trùng suy hô hấp, hưởng dương 36 tuổi. Chia sẻ với VietNamNet, đại diện Nhà hát Giao hưởng Nhạc Vũ Kịch TPHCM (HBSO) cho biết…
End of content
No more pages to load