Tôi không thể ngăn nước mắt trào ra khi nhìn số tiền kia.
Tôi đứng lặng người trước máy ATM, thân người run lên sau khi số dư hiện lên màn hình: 2.025.196.859 đồng. Hơn 2 tỷ đồng. Con số này cứ như một giấc mơ.
Bố tôi, người đàn ông sống cuộc đời giản dị đến mức đơn sơ, làm sao có thể để lại cho tôi một gia tài lớn đến như vậy? Bố không bao giờ chi tiêu vào những thứ bố coi là “không cần thiết”. Mỗi buổi sáng, bố chỉ uống một tách trà đậm, không đường sữa, không bánh mì hay bất kì món nào khác. Bữa trưa thì một tô cơm trắng với vài miếng dưa muối, ít rau luộc, bữa tối thì thêm được vài con cá khô nhỏ bằng 2 ngón tay.
Những năm tháng cuối đời của bố, căn bệnh hiểm nghèo bắt đầu “ghé thăm” khiến sức khỏe của bố ngày càng sa sút. Đáng lẽ ra, với số tiền này bố hoàn toàn có thể chi trả cho viện phí, thuốc men để kéo dài sự sống. Nhưng bố không làm vậy. Mỗi lần tôi đề xuất, bố chỉ mỉm cười, lắc đầu và nói: “Tiết kiệm, con à, tiết kiệm cho tương lai của con”.
Tôi còn nhớ, lần cuối cùng tôi đưa bố đến bệnh viện, bố nhìn tôi bằng ánh mắt đượm buồn nhưng lại chứa đựng một nghị lực phi thường. “Con yên tâm, bố ổn mà, bố đã để dành cho con một món quà, khi nào bố không còn nữa, con sẽ biết”. Lời bố nói ngày đó, giờ đây mới thực sự làm tôi cảm nhận được trọn vẹn.
Tôi không thể ngăn nước mắt trào ra khi nhìn số tiền kia. Bố đã sống cuộc đời của mình một cách tiết kiệm, không chỉ về vật chất mà cả trong từng câu nói, cử chỉ, hóa ra gia tài của bố đã được tích góp để dành riêng cho tôi, dành cho đứa con gái bé bỏng mà bố yêu thương.
Những ký ức tuổi thơ ùa về, những lần tôi đòi mua đồ chơi, sách mới, hay những món ăn vặt bố đều từ chối. Bố luôn nhắc, “Tiền không dễ kiếm, con à. Chúng ta phải tiết kiệm cho những việc quan trọng”. Ngày ấy, tôi không hiểu “những việc quan trọng” bố nói là gì. Đến bây giờ, tôi mới thấu hiểu, bố đã dành cả đời mình để chuẩn bị cho tôi một cuộc sống không phải lo lắng về tài chính.
Tôi quyết định sẽ sử dụng số tiền này một cách thông minh, tiếp nối ý nguyện của bố. Tôi sẽ đầu tư vào học vấn, vào sự nghiệp, để bản thân có thể trở nên mạnh mẽ và độc lập, như bố luôn mong muốn.
Giờ đây, nghĩ về bố, trong đầu tôi không chỉ là những ký ức về một người cha tiết kiệm mà còn là bài học về tình yêu thầm lặng, sự hy sinh cao cả. Tôi ôm lấy tấm thẻ ngân hàng, như thể ôm lấy bố, bước ra khỏi ngân hàng với nỗi biết ơn sâu sắc. Bố đã để lại cho tôi không chỉ là một món quà vật chất mà còn là bài học cuộc sống quý giá. Bài học ấy, tôi sẽ mang theo suốt đời.
News
Trong ngày ăn hỏi nhà nội kéo đến nhà tôi nhưng lại vắng mặt chú rể. 4 năm sau gặp lại tôi thầm biết ơn vì không cưới nhau còn bố tôi nói 1 câu khiến cả nhà ch-ế-t s-ữ-ng
Ngày vui của tôi bỗng chốc trở thành trò hề, mọi người ai nấy đều xì xào bàn tán. Trong buổi lễ ăn hỏi cách đây 5 năm, tôi đã rất vui mừng đứng trước gương chỉnh sửa áo dài và mong chờ…
Chân dung chồng mới của Linh Lan, ai cũng mừng vì cô tìm được người mới như ý
Vợ cũ cố ca sĩ Vân Quang Long là Linh Lan đã đăng tải hình ảnh gây chú ý. Cách đây ít giờ, vợ cũ cố ca sĩ Vân Quang Long là Linh Lan vừa cập nhật ảnh đại diện…
Ngày tôi cưới, một vị khách không mời mà vẫn đến gửi phong bì mừng, mở ra thấy tấm thẻ đen quyền lực trị giá 4 tỷ cùng bức thư dài: Đọc xong tôi ch-ế-t sữ-ng khi biết danh tính
Mọi hiểu lầm trong quá khứ của gia đình tôi với chủ nhân món quà cũng được gỡ bỏ. Tôi là Tiểu Minh (29 tuổi), đang sống ở Thượng Hải (Trung Quốc). Cách đây không lâu, tôi đã lấy chồng…
Sau cuộc ph-ẫ-u th-uật, mẹ chồng nằng nặc sang nhà tôi ở để dưỡng thương. Hôm nay đi làm về, vừa mở tủ bếp lấy đồ nấu cơm thì ng-ớ ng-ười khi thấy tờ giấy A4 rơi ra
Để tránh mặt, nhiều hôm tôi cố tình ở lại cơ quan tới tận tối muộn. Ngay từ đầu, mẹ chồng đã không ưa gì xuất thân của tôi vì cho rằng gia cảnh nhà tôi nghèo, không xứng. Sau…
Tôi vừa đỗ ĐH, bố liền làm trăm mâm mời bà con đến chung vui nhưng khi đến ai cũng đi tay không khiến bố chưng hửng, đón tiếp cũng chẳng còn nhiệt tình. Cuối buổi khách mời mới lên sân khấu làm điều này, bố vừa nhìn thấy liền ôm mặt xấu hổ
Bên cạnh niềm vui vì con gái đỗ đại học, người đàn ông này còn lo lắng không biết làm thế nào mới gom đủ tiền học phí cho con. Con cái đỗ đạt là niềm tự hào và hạnh…
Chồng tôi đã mất nửa năm nay nhưng hôm nào con gái đi học về cũng bảo gặp bố ở trường, một hôm đến đón con sớm, tôi rù-ng mì-nh khi nghe cô giáo nói 1 câu
Đã 6 tháng trôi qua kể từ ngày anh ra đi, và đó cũng là khoảng thời gian đáng sợ nhất trong cuộc đời cô. Trong khi lòng cô vừa mới nguôi ngoai hơn được một chút, thì bất ngờ,…
End of content
No more pages to load