Đọc bản di chúc của mẹ chồng, cảm giác tội lỗi dâng trào khiến tôi không cầm được nước mắt. Tôi khóc nức nở nói lời xin lỗi mẹ chồng, thế nhưng, tất cả đã quá muộn.
Tôi lấy chồng là con một trong nhà. Bố chồng tôi mất sớm, mình mẹ chồng nuôi con trai ăn học thành người. Khi tôi và chồng mới yêu nhau, anh luôn kể cho tôi nghe về mẹ của mình với sự biết ơn to lớn. Chính vì vậy, tôi cũng có thiện cảm với mẹ chồng tương lai.
Sau khi về làm dâu, mối quan hệ giữa tôi và mẹ chồng rất tốt. Một phần vì mẹ chồng khá hiền, một phần do vợ chồng tôi sống trên thành phố còn mẹ chồng ở quê nên cũng tránh được những va chạm, mâu thuẫn hàng ngày.
Tuy nhiên, ngày chồng nói đón mẹ từ quê lên trông con cho tôi đi làm, tôi đã ra sức phản đối. Không phải tôi ghét mẹ chồng mà vì tôi không thích sự tiết kiệm quá mức của bà. Nếu mẹ chồng lên sống cùng, tôi sẽ phải cân nhắc trong việc mua sắm hoặc ngay cả việc tôi thích đi ăn nhà hàng cũng sẽ phải hạn chế hơn.
Con dâu hối hận vì đối xử không tốt với mẹ chồng quá cố. Ảnh minh họa
Đã vậy, mẹ chồng tôi lúc nào trông cũng khắc khổ, luộm thuộm, tôi cũng không yên tâm khi giao con nhỏ cho bà chăm. Tôi sợ bé ở nhà được bà cho ăn uống không sạch sẽ rồi lại sinh bệnh, lúc ấy lại khổ con ra.
Dĩ nhiên, tôi chỉ nghĩ thế trong đầu chứ không nói thẳng điều đó với chồng. Tôi lấy lý do sợ mẹ chồng không quen sống trên thành phố để gàn chồng nhưng cuối cùng, anh vẫn quyết định nhờ mẹ vì cho rằng, bà rất vui nếu được lên chăm cháu. Vậy là dù thực lòng không muốn sống chung với mẹ chồng nhưng tôi vẫn phải cố tỏ ra vui vẻ mà đồng ý.
Từ ngày mẹ chồng lên sống cùng, chồng tôi tỏ ra rất vui. Hôm nào anh cũng nhắc tôi phải mua món nọ món kia về nấu vì mẹ anh thích ăn như vậy. Trong bữa ăn, chồng tôi cứ nói hết chuyện nọ với chuyện kia với mẹ, có cả những chuyện tôi chưa bao giờ được chồng tiết lộ.
Mỗi tối, nhìn mẹ chồng cùng chồng trêu đùa với bé nhà tôi ngoài phòng khách, tự dưng tôi lại cảm thấy lạc lõng. Tôi có cảm giác mẹ chồng đã quay lại “chiếm hữu” chồng tôi khiến tôi bị ra rìa và không còn quan trọng trong cuộc sống của chồng nữa.
Chính suy nghĩ ấy khiến tôi đâm ra khó chịu với mẹ chồng. Tôi cáu gắt mỗi khi đi làm về thấy mẹ chồng để con gái tôi không được sạch sẽ. Tôi lớn tiếng nhắc bà không được cho bé đi ăn rong, làm như vậy sẽ tạo thành thói quen xấu cho con trẻ. Thậm chí tôi giận dỗi bỏ cơm không ăn khi nhìn trên bàn ăn không có món nào hợp khẩu vị.
Dĩ nhiên, sự thể hiện thái quá của tôi với mẹ chồng khiến chồng tôi không hài lòng. Nhiều lần anh góp ý với tôi nên cư xử đúng mực với mẹ nhưng tôi lại càng làm quá hơn. Đỉnh điểm, tôi đã to tiếng cãi vã với chồng ngay trước mặt mẹ chồng. Trong lúc nóng giận, tôi nói ra tất cả lòng mình và quy chụp từ ngày mẹ lên sống cùng, vợ chồng tôi mới thành ra như thế.
Lúc ấy, mẹ chồng không nói gì, tôi chỉ thấy bà quay đi gạt nước mắt. Sau lần đó, mẹ chồng tôi về quê còn chồng thể hiện sự thất vọng tột độ với tôi. Tôi biết mình đã sai nhưng lại cố chấp không nói lời xin lỗi. Nhiều tháng liền tôi lấy cớ bận nên không về quê thăm mẹ chồng, mặc cho chồng tôi đi đi về về rất nhiều lần.
Cho đến 2 tháng trước, chồng tôi trở về nhà trong sự đau khổ. Anh nói mẹ bị ung thư phổi giai đoạn cuối nhưng giấu cả nhà không điều trị nên tình trạng bệnh ngày càng nặng.
Chồng nói muốn đưa mẹ đi điều trị, “còn nước còn tát” nhưng tôi can ngăn anh làm thế chỉ tốn công vô ích, chẳng khác nào ném tiền qua cửa sổ. Trước quan điểm của vợ, chồng nhìn tôi với ánh mắt thể hiện sự thất vọng, khác hẳn với ánh mắt yêu thương của anh trước kia đối với tôi.
Trong những ngày bệnh tình trở nặng, mẹ chồng tôi nói muốn ở gần con cháu trong những ngày cuối đời nhưng tôi lại tìm cách không cho con về quê. Tôi không muốn cho con lại gần người bệnh ung thư, sợ ảnh hưởng đến bé. Mãi đến khi gần trút hơi thở cuối cùng, tôi mới cho con về.
Sau khi lo chuyện hậu sự cho mẹ chồng, cả gia đình nhà chồng tôi đã có buổi họp gia đình. Khi mở két sắt của mẹ chồng và đọc bản di chúc trong đó, tôi có cảm giác trái tim mình như bị bóp nghẹt.
“…Cách đây 5 năm, lúc biết mình mắc bệnh hiểm nghèo, mẹ sợ lắm. Mẹ sợ nói ra con sẽ bắt mẹ đi điều trị, rồi suốt ngày lu bu với mẹ mà quên đi hạnh phúc riêng. Mẹ sợ không được nhìn thấy con lập gia đình, sợ không được thấy cháu nội của mẹ. Vậy nên, mẹ quyết định giữ nó làm bí mật của riêng mình.
Ngày con lấy vợ, mẹ mừng lắm. Mẹ mừng khi con gặp được người phụ nữ tốt, mẹ rất ưng cô con dâu này. Mẹ mong con cả đời sẽ được hạnh phúc…
Lúc lên sống cùng vợ chồng con, người mẹ đau lắm nhưng mẹ vẫn cố. Vì mỗi ngày được chăm sóc cháu nội của mẹ, đó cũng là một niềm hạnh phúc đối với mẹ trong những tháng ngày cuối đời…
Mẹ muốn nói với Lan rằng, mẹ xin lỗi con. Mẹ rất buồn khi sự xuất hiện của mẹ lại là nguyên nhân khiến vợ chồng con bất hòa. Con đừng giận chồng nữa nhé. Hãy thay mẹ yêu thương chồng con nhiều hơn con nhé…
Mẹ có chút tiền tiết kiệm được, mẹ gửi trong 2 quyển sổ tiết kiệm. Một quyển để các con lo hậu sự cho mẹ và giỗ chạp sau này. Một quyển mẹ để cho cháu nội của mẹ. Mong cháu sau này lớn lên học hành thành đạt, trở thành người có ích cho đất nước…”.
Đọc xong bức thư, cảm giác tội lỗi dâng trào khiến tôi không cầm được nước mắt. Tôi khóc nức nở nói lời xin lỗi mẹ chồng, thế nhưng, tất cả đã quá muộn.