Tôi không tiếc khi mừng anh họ vàng, nhưng muốn chồng công bằng hơn với cả nội lẫn ngoại.
Nhà chồng tôi không có quá nhiều anh em, kể cả anh em của bố chồng hay mẹ chồng, thành thử ra cũng không có quá nhiều anh chị em họ. Sắp tới cưới anh họ của chồng tôi, mẹ chồng nói chuyện ý muốn vợ chồng tôi mừng quà cưới bằng vàng (ít nhất một chỉ) thay vì tiền cho oách. Tôi thấy quá vô lý nhưng lúc đó không nói gì.
Bình thường chỉ anh em ruột, chúng tôi mới mừng vàng và bao nhiêu là tùy tình hình tài chính gia đình lúc đó. Còn anh em họ hai bên gia đình, chúng tôi thống nhất mừng tiền với con số nhất định, khoảng hai triệu đồng và ai cũng như nhau. Tôi có phàn nàn với chồng, anh chỉ ậm ừ rồi cho rằng mừng vàng cưới cũng được, có bao nhiêu anh em đâu.
Minh họa: AI
Trước thời điểm người anh họ kia cưới một tháng, cậu em họ của tôi cũng cưới, tôi hỏi chồng có mua vàng mừng luôn cho em tôi không. Chồng bảo mừng tiền như mọi khi. Tôi hỏi tại sao lại chênh lệch như thế. Anh bảo vì nhà tôi đông anh chị em họ, còn nhà anh chỉ vài người, mừng vàng cũng không sao. Lúc ấy tôi chỉ muốn cười thật to.
Có lẽ chồng và nhà chồng đều cho rằng anh làm ra nhiều tiền hơn tôi nên mừng cưới bên nhà anh nhiều hơn bên nhà tôi là đương nhiên. Nhưng tôi cũng đi làm mà, cũng dùng lương chăm lo cho gia đình. Ngoài ra còn chăm sóc chồng con từ miếng ăn tới giấc ngủ, chồng chỉ việc đi làm rồi về nhà nghỉ ngơi. Thế ai là người thu vén gia đình cho anh yên tâm phát triển sự nghiệp? Ngẫm lại tôi thấy mình chẳng khác gì osin cao cấp, không được trân trọng.