c như bạn liệt kê nhưng xin đính chính với bạn là không phải ai ở nghề này cũng vậy.
Bạn Tóc nâu thân mến!
Cảm ơn bạn đã viết một bài chia sẻ “Nhất định không được lấy chồng làm xây dựng, hay đi công trình!” nói rất thật những gì bạn nhìn thấy và cảm nhận được về những người làm nghề xây dựng hay đi công trình. Đó thực sự là vấn đề đáng để nhiều người nhìn nhận trước hôn nhân về ngành nghề của bạn đời.
Không phủ nhận dân xây dựng thường xuyên phải đi xa nhà và có vài tật xấu như bạn liệt kê nhưng xin đính chính với bạn là không phải ai ở nghề này cũng vậy. Số như thế thực sự rơi vào những người không biết nghĩ và ích kỷ. Còn lại, một người đàn ông có trách nhiệm với gia đình thì cho dù có đi đây đó hay bận rộn, họ vẫn có những cách riêng để quan tâm đến người thân.
Nếu mọi người đều có ý nghĩ giống Tóc nâu thì những người làm xây dựng hay bao chàng sinh viên xây dựng, giao thông chắc ế hết mất thôi. Mà trường đại học Xây dựng hay Giao thông cũng đóng cửa vì không chàng trai nào theo học nữa nếu vì nghề họ đang học sẽ bị ế vợ.
Mỗi người đều chọn cho mình một nghề riêng, ai cũng chọn công việc nhàn nhã, không phải đi xa như nghề xây dựng thì đất nước đâu có những ngôi nhà cao tầng, thành phố sẽ thiếu đi vila, biệt thự, cao ốc, chung cư và con người sẽ chui vào đâu để ở đây?
Ai chẳng muốn làm gần nhà, sớm tối quây quần cùng gia đình nhưng nghề xây dựng thì không thể như thế vì sứ mệnh của những người thợ xây là “anh còn đi xây những ngôi nhà cao, cao mãi”, những công trình không bao giờ hết.
Tôi cũng là một người đang trong nghề xây dựng, vợ tôi là một nhân viên siêu thị. Tôi cũng thường xuyên phải đi những công trình xa, nhiều ngày xa nhà. Khi tôi và vợ yêu nhau, tôi đã cho cô ấy hiểu về công việc, đặc thù nghề nghiệp của tôi. Khi vợ tôi hiểu những khó khăn tôi gặp phải, cô ấy sẽ biết thông cảm và hiểu những thứ cô ấy phải làm khi chồng bận rộn với công việc.
Ngược lại, tuy đi xa, tôi cũng hiểu sự hi sinh của vợ, trách nhiệm to lớn của cô ấy với gia đình, con cái. Từ đó, tôi ý thức hơn những việc mình phải bù đắp lại cho vợ.
Cậu nào đi làm công trình xa mà tiêu hết tiền thường rơi vào cánh thanh niên chưa vợ. Còn những người có gia đình trong đội của tôi đều luôn ý thức số tiền mình kiếm được, ngoài những khoản tiêu pha, trang trải cần thiết thì luôn gửi một khoản tiền nhất định vào tài khoản ở nhà cho vợ thậm chí có khi nếu kiếm ngoài được, có người ở đội tôi còn điện về cho kế toán chuyển thẳng lương của anh ta vào tài khoản của vợ.
Tôi đi xa nhà thường xuyên, việc dạy dỗ con chủ yếu nhờ vợ nhưng không phải thế mà tôi quên việc chỉ bảo con cái của mình. Tôi vẫn điện thoại về nhà nói chuyện với các con, hỏi han việc học và luôn động viên con mình với phần thưởng cho mỗi điểm tốt hay danh hiệu học sinh giỏi, khá.
Mỗi chuyến về thăm nhà, tôi đều tranh thủ đưa con đi đến những hiệu sách, lựa cho cháu những quyển sách cháu thích. Anh bạn cùng đội tôi, vừa đi làm vừa hướng con theo nghề của mình, con anh hiện nay cũng đang học trường Xây dựng và sẽ là một kỹ sư giám sát trong tương lai. Thế nên đâu phải người bố nào làm xây dựng cũng vô tâm.
Dân xây dựng xa nhà, xa vợ, đôi khi sinh lý đòi hỏi cũng có người lăng nhăng nhưng thực ra sự đồn đại hơi quá vì bản chất công việc của chúng tôi tương đối mệt mỏi, ngày ngày ngoài công trường vất vả nên vấn đề ngoại tình chỉ rất cá biệt. Bản thân tôi là một người chung thủy tuyệt đối, chưa bao giờ mất lòng tin ở vợ. Do đó tôi không đồng tình với nhận xét của Tóc nâu.
Nhân đọc được câu chuyện này trong lúc nghỉ do thời tiết không tốt, chia sẻ vài điều cùng mọi người. Nghề không có tội mà chỉ là bản thân người làm nghề ấy có tốt hay không mà thôi.
Vợ vừa thông báo, lại chuẩn bị có đợt công tác đi Hàn 10 ngày, chồng ở nhà lại cảnh mì tôm triền miên uống bia thay nước. Lý do là: vợ chẳng có nhà, buồn quá nên toàn tụ tập đám bạn đi nhậu nhẹt vỉa hè. Từ ngày cưới tới giờ, sau tuần trăng mật là vợ đi triền miên. Đặc thù công việc nó thế, không khác đi được. Định bụng muốn có em bé mà vợ cứ trì hoãn, bảo vợ chồng mình còn trẻ. Trẻ gì nữa, chồng đã bước sang tuổi 30, còn vợ năm nay cũng 28 rồi. Chỉ là công việc của vợ mà thôi.
Vợ tôi tốt nghiệp đại học ngoại thương, chuyên ngành kinh tế đối ngoại, một ngành cũng khá có giá. Với tấm bằng tương đối đẹp, cô ấy xin việc cũng khá đơn giản, có nhiều nơi nhận. Nhưng cuối cùng, cô ấy chọn một công ty nước ngoài và gắn bó đến tận bây giờ với vị trí thư ký riêng của giám đốc. Giỏi ngoại ngữ, có khả năng ứng xử nhanh nhạy, khôn khéo, cô ấy rất được lòng sếp. Và nhìn chung, công ty đối với cô ấy không bạc. Thật sự, thu nhập của cô ấy gấp tôi đến mấy lần, chưa kể những chuyến đi nước ngoài nhiều như đi chợ, một môi trường làm việc mà rất nhiều người trẻ năng động mơ ước.
Là thư ký, trước mặt người khác, cô ấy luôn luôn đẹp. Ngoại hình sẵn có, lại thêm biết cách ăn mặc, trang điểm, những bộ đồ hàng hiệu khiến cô ấy đẹp lên rất nhiều. Ra đường, vẫn có rất nhiều người thả mắt theo cô ấy. Nhưng về nhà thì vợ tôi rất tuyềnh toàng, gương mặt tẩy trang sạch sẽ, cô ấy bảo trước mặt chồng thì cần gì đẹp. Nhiều lúc tôi cũng thoáng ghen, chẳng phải tôi là người quan trọng nhất với cô ấy sao? Nhưng chỉ đi với sếp cô ấy mới đẹp, còn ở cạnh chồng lại thế nào cũng được?
Người ta đi làm ngày 8 tiếng, còn vợ tôi thì làm nhiều hơn nhiều. Không một hợp đồng nào của công ty được ký kết khi vắng mặt cô ấy, sếp đi gặp khách hàng nào cô ấy cũng tham gia, không một tiệc rượu nào vợ tôi không làm vài ly. Mà chẳng mấy hợp đồng được thương lượng ký kết trong giờ làm việc, ở bàn làm việc, toàn là ký trên bàn rượu thôi…
Bạn bè cũng có thằng nhấm nhỉ, ý rằng đừng cho vợ làm nghề này nữa, nghề này phiền lắm. Sếp thì trẻ và tài năng, thư ký thì xinh đẹp. Thằng đàn ông nào mà không háo sắc, nhất là trong môi trường làm việc gần nhau như thế. Cộng thêm những chuyến công tác dài ngày, sợ lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, tôi không cẩn thận mất vợ như chơi.
Nào phải tôi không biết những điều đó, cũng ghen tuông, cũng nghĩ nát cả óc ra rồi bảo vợ hay là em xin nghỉ việc, tìm một việc khác thì vợ giãy nảy bảo: Một môi trường làm việc hoàn hảo thế, bỏ thì tiếc lắm. Anh đừng có ghen tuông vớ vẩn. Sếp em là người tốt bụng, đứng đắn lắm, mà anh ghen nghĩa là anh coi thường em đấy. Tôi im lặng, nhưng lòng đang sôi sùng sục, vợ càng khen sếp, tôi lại càng nóng máu hơn.
Chẳng biết làm thế nào để vợ bỏ việc? Chả nhẽ bắt chọn một là chồng, hai là công việc? Có ích kỷ quá không? Mà vợ cũng chưa có điều gì không nên không phải? Nhưng đợi có điều gì thì chẳng phải đã quá muộn rồi không? Đi công tác thế, ai biết được ma ăn cỗ. Trời ạ, biết thế này chẳng bao giờ lấy vợ làm thư ký!