Khi mẹ vợ khuất núi, tôi góp vào 1 triệu mà anh vợ trả lại rồi mỉa mai: Cần thì anh cho thêm

Tôi kết hôn được 5 năm rồi. Người ta cứ bảo lấy vợ gần thì tiện, vì có gì cũng được nhờ nhà vợ. Còn riêng trường hợp của tôi thì ngược lại. Bố mẹ vợ tôi đều là công chức về hưu, lương tháng tính ra cũng được chục triệu đấy chứ. Thế nhưng từ trước đến nay, ông bà chỉ tập trung lo cho con trai. Còn con gái thì coi như lấy chồng là hết trách nhiệm.

Khi chúng tôi sinh con, ông bà chẳng hề giúp đỡ được đồng nào. Người ta thì mua bỉm, sữa cho cháu. Thậm chí là cho tiền ăn học. Còn ông bà thi thoảng sang chơi chỉ mang được vài chục trứng gà với ít rau xanh ở vườn. Ai đó nói thì mẹ vợ tôi cười trừ:

“Nuôi con mấy chục năm, giờ đi làm dâu rồi mà còn cho tiền nữa thì chết à? Bố mẹ cũng phải tí vốn để dành. Nhỡ mai kia khó khăn, còn có chỗ mà đụng vào chứ”.

Kỳ tình là có bao nhiêu, bố mẹ vợ tôi đưa cho con trai hết. Thành ra tôi cũng không có thiện cảm với ông bà. Vào những đợt Tết nhất, gần gội nên tôi mới sang vào ngày mùng 2. Chứ nếu ở xa thì mùng 4 tôi mới cho vợ về. Cách đây 2 năm, bố mẹ vợ tôi mới bán một mảnh đất mà người ta vừa mới làm đường. Đất ngày xưa mua có mấy trăm triệu, giờ bán được 4 tỷ. Bán xong, ông bà cũng gọi vợ chồng chúng tôi về chia tiền. Đầu tiên, bố vợ tôi bảo:

“Nói thật là bố mẹ bán đất để lấy tiền gửi tiết kiệm thôi. Nhưng mà số tiền bán được cũng ngoài sự mong đợi. Nên bố tính thế này. Anh các con đang làm ăn kinh tế, cần nhiều tiền nên bố mẹ sẽ cho 2 tỷ, còn các con 1 tỷ. Số còn lại bố mẹ bỏ tiết kiệm dưỡng già. Các con thấy thế nào”.

Lúc đó tôi đang định cho ý kiến. Ông bà cứ bảo con nào cũng như nhau, thế mà đứa 2 đứa 1 như thế là không được. Mỗi tội vợ tôi lại nhanh miệng nói trước, bảo đồng ý. Thế rồi cuối cùng, vợ chồng tôi cũng chỉ nhận về có 1 tỷ thôi. Hôm đó về nhà thấy tôi không vui, vợ mới nói:

“Dù sao đó cũng chẳng phải đất của mình, anh cứ căng thẳng làm gì. Anh Thành (anh vợ tôi) anh ấy khó khăn hơn thật, con cái ốm đau suốt ngày đi viện. Đã thế vợ chồng anh ấy cũng có công việc ổn định như mình đâu”.

Thế là tôi cũng nói luôn:

“Vậy ông bà đừng bảo là thương con nào cũng như nhau. Con ông Thành ốm thì liên quan gì đến nhà mình mà mình phải chia tiền. Nói chung từ giờ việc nhà em, anh chỉ chịu đúng 1 nửa. Ông Thành bỏ ra 2 thì anh bỏ ra 1 hoặc không bỏ gì, thế là xong. Người ta bảo con dâu là con gái chứ có ai nói con rể phải sống như con trai đâu”.

Vợ tôi nghe vậy chán không bảo gì. Còn tôi thì vẫn làm như những điều mình đã nói. Cách đây hơn năm, mẹ vợ tôi phát hiện bị ung thư. Lúc biết tin, vợ tôi buồn lắm. Cứ suốt ngày bỏ chồng con ở nhà để vào viện chăm mẹ. Mà viện thì ở xa, thành ra sau vài lần, tôi phải quán triệt luôn:

“Trước đây mẹ cho nhà ông Thành thế nào, bây giờ đi mà bảo ông ấy với cả vợ chăm. Còn anh nói cho em biết, em cứ đi biền biệt thế rồi để chồng con ở nhà vậy là không được đâu. Chưa kể đợt này em nghỉ hơi nhiều đấy, công ty người ta mà cho nghỉ việc thì liếm lá ăn à?”.

Tôi phải nói vậy, vợ mới tém tém lại. Về phía mẹ vợ tôi, mặc dù bệnh đã ở giai đoạn nặng nhưng bà rất khao khát sống. Đầu năm nay, bà còn sang tận Singapore chữa trị. Khỏe thì không biết thế nào chứ lúc về, hóa đơn viện phí tốn cả tỷ bạc. Thế là tiền dưỡng già của ông bà đều bay sạch.

Tôi biết, thể nào vợ cũng mang cả tiền nhà cho mẹ chữa bệnh. Nhưng vì tôi không có bằng chứng nên nói mà cô ấy cứ cãi. Tuần trước, mẹ vợ tôi qua đời, lúc bà đi, kinh tế gia đình cũng chẳng còn gì nữa. Anh trai vợ tôi đứng ra lo liệu tang lễ cho mẹ. Tất nhiên, ông ấy là con trai thì phải chịu hết chi phí. Nhưng tôi thấy mình góp vào một tí gọi là cũng được. Hôm đó sau khi phát tang, tôi đưa cho anh vợ 1 triệu, bảo là chúng tôi góp vào.

post-image

Ông ấy cầm 2 đồng 500 nghìn, nhìn liếc qua cái rồi dí vào túi tôi. Sau đó mỉa mai:

“Thôi, chú cất đi. Cần thì anh cho thêm”.

Đã không có tiền còn chê, thế nên tôi cũng cất luôn, tội gì? Có điều sau khi làm xong đám hiếu cho mẹ, vợ tôi cứ hậm hực với chồng. Cô ấy bảo tôi làm xấu mặt cả nhà. Đưa 1 triệu để góp vào đám tang là quá bôi bác, không tôn trọng bà. Còn tôi thấy việc này lỗi là do ông anh vợ. Người ta bảo có tâm là được, tôi đã có tâm còn có tiền, ông ấy muốn gì nữa? Mấy hôm nay, không khí nhà tôi cứ căng thẳng vì chuyện này khiến tôi cũng thấy khó xử. Theo mọi người, tôi nên làm gì để giải quyết dứt điểm cho vợ khỏi đay nghiến đây?