Khi viết những dòng này tâm sự với các chị em thì tôi đã được bố mẹ đẻ đón về, mới sinh xong được 1 ngày mà tôi không thể nghỉ ngơi, trong đầu chỉ có một quyết tâm duy nhất là phải bỏ chồng bằng được. Đúng là cá không ăn muối cá ươn, gia đình từng can ngăn tôi lấy Kiên nhưng vì yêu đương mù quáng nên tôi nằng nặc đòi cưới. Bây giờ thì tôi đã nhận ra bộ mặt thật của cả nhà chồng, cay đắng nhất là câu nói mà mẹ Kiên buông ra ngoài cửa phòng sinh khiến tôi suýt chết.

Tôi mang bầu bé Bột rất vất vả, cưới chồng 2 năm cố mãi mới có con, chịu đủ lời xì xào mỉa mai từ hàng xóm lẫn người thân trong nhà. Sức khỏe tôi yếu nên mấy lần bị dọa sảy, tới tháng thứ 6 thì tôi buộc phải nghỉ làm, nằm nhà suốt mấy tháng cuối để giữ con trong bụng an toàn. Chồng tôi rất nhu nhược, thương vợ nhưng không biết quan tâm chăm sóc, cái gì cũng nghe theo lời mẹ bảo, có lần bắt tôi ăn canh rau ngót mà không biết thứ đó sẽ gây sảy thai.

Cố gắng mãi đến tuần 37 thì vỡ ối, may là tôi nhập viện lúc sáng sớm nên cả nhà có mặt đông đủ. Chồng tôi xin nghỉ phép luôn, ở cạnh an ủi vợ cố gắng vượt qua cơn đau. Đúng là không gì đáng sợ bằng đau đẻ, tôi khóc la muốn ngất đi khiến bố mẹ 2 bên sợ toát mồ hôi.

Vào phòng sinh, tôi cố làm theo lời bác sĩ để sinh thường nhưng cuối cùng con gái bướng bỉnh của tôi lại quay ngược đầu không thể chui ra được! Thấy tôi quá yếu không thể rặn thêm hơi nào nữa, các bác sĩ quyết định phải chuyển sang đẻ mổ ngay. Tôi mê man chẳng nhớ gì mấy, không biết thời gian trôi qua bao lâu, chỉ tỉnh dậy khi nghe tiếng con khóc oe oe ngay cạnh.

Vừa đẻ xong nửa ngày tôi kiên quyết ly hôn, tất cả vì 1 câu nói ghê người của mẹ chồng ngoài cửa phòng sinh - Ảnh 1.

(Ảnh minh họa)

Mở mắt ra thì thấy chồng đang đứng giữa can ngăn mẹ ruột với mẹ chồng tôi cãi nhau, tôi mệt quá chẳng nói được gì nhưng loáng thoáng nghe được câu chuyện thật kinh khủng. Trong lúc tôi nguy kịch ở phòng sinh, bác sĩ chạy ra thông báo với người nhà là phải chuyển sang đẻ mổ gấp, mẹ chồng tôi đã cố tình ngăn lại và nói một câu khiến ai nấy sững sờ. Nguyên văn lời bà nói được chính miệng bà thuật lại khi cãi nhau, từng lời từng chữ như cứa vào tim gan tôi đau muốn nghẹn thở.

⁃ Nghe nói sinh thường thì con mới thông minh nên tôi mới không muốn cho con Hạnh đẻ mổ, ngày xưa tôi đau đẻ mất 2-3 ngày ở trạm xá, rặn mãi thằng Kiên mới chịu ra có sao đâu.

Đã thế bà còn bồi thêm câu “Rặn đẻ cũng không nên hồn” khiến tôi càng sốc, thất vọng và ấm ức ghê gớm. Không hiểu bà học đâu ra cái quan niệm cổ hủ sinh thường thì con mới thông minh? Bất chấp tình cảnh lúc đó cả con dâu lẫn cháu nội đều gặp nguy hiểm, bà đưa ra lý do ngăn cản khiến bác sĩ cũng tức giận.

Nhưng quan trọng hơn cả, tôi cứ tưởng chồng mình sẽ hiểu chuyện và bảo vệ vợ con. Ấy thế mà anh lại bỏ mặc tôi đau đớn trên giường bệnh, nước mắt ướt nhẹp cả gối khi nghe anh và mẹ đứng gân cổ lên cãi lại mẹ ruột tôi ngoài hành lang bệnh viện. Bà ngoại Bột xót con xót cháu, tuyên bố sẽ đón tôi về nhà ngay lập tức, không muốn đôi co với người không hiểu lý lẽ như bà thông gia. Bố tôi cũng chuẩn bị sẵn xe cộ đồ đạc, bác sĩ cho ra viện là ông gọi thêm mấy anh chị họ đến để bảo vệ mẹ con tôi.

Thất vọng tràn trề, tôi chẳng thèm nói lời nào với chồng, chỉ âm thầm nhắn tin báo sẽ làm thủ tục ly hôn. Kiên nhảy dựng lên không đồng ý, càng nghĩ đến lời của mẹ chồng tôi càng tức nên cũng tuyên bố luôn sẽ để con gái mang họ của mình. Biết ngay là bên nhà chồng ầm ĩ lên phản đối, nhưng họ vốn dĩ không quan tâm đến sống chết của mẹ con tôi, chỉ tin vào cái điều nhảm nhí vớ vẩn để cháu thông minh nọ kia thì tôi cần gì quan tâm đến họ nữa phải không các mẹ?

Nhìn đứa con đỏ hỏn mới chào đời, tôi đau đến mức không thể khóc nổi. Đúng là khác máu tanh lòng…