Tôi không hiểu tại sao thời bây giờ, mấy cô mấy chị đi làm dâu cứ phải quan trọng hoá vấn đề lên rồi hơi tí là bỏ về nhà ngoại. Ngày xưa các bà ăn ở khổ cực, có ai trầm cảm hay mắc vấn đề gì về tâm lý đâu.

Tính ra thì vợ chồng tôi lấy nhau được gần 2 năm rồi. Lúc yêu thì không có chuyện gì để cãi nhau cả. Cho đến khi sắp cưới, tôi mới thấy vợ mình cũng tính toán thật. Ngay từ khi yêu nhau, tôi đã bảo sau này kết hôn thì sẽ ở chung với bố mẹ. Nhà tôi có 2 anh em thôi, em gái lấy chồng xa nên không tính. Còn tôi là con trai, việc chăm sóc phụng dưỡng bố mẹ là điều tất nhiên rồi.

Lúc đầu vợ tôi không bảo gì. Vậy mà trước cưới vài tháng, cô ấy sục sôi đi tìm nhà để mua rồi bảo phải ra ở riêng mới chịu. Còn tiền nếu tôi không có, bố mẹ cô ấy sẽ hỗ trợ một phần. Khi tôi nhất quyết không đồng ý, cô ấy còn hờn dỗi đòi chia tay. Thế nhưng may mắn cho tôi, chia tay được nửa tháng thì vợ biết có bầu. Sợ sinh con ra mà không có bố, cô ấy đồng ý về làm dâu.

Nói thật, thời giờ đi làm dâu có vất vả đâu. Ngoài lúc đi làm, tôi chỉ yêu cầu vợ nấu ngày 3 bữa cơm cho gia đình, cuối tuần thì tranh thủ mà dọn dẹp giặt giũ. Nhưng cuối tuần nào cũng thế, chồng ngủ là vợ tôi cũng lăn ra ngủ đến 10 giờ. Mà nhắc nhở thì cô ấy lại gân cổ lên cãi:

“Sao anh không dậy mà làm? Em với anh cùng đi làm kiếm tiền, em đã phải cơm nước cả tuần rồi, cuối tuần muốn ngủ một chút cũng không được hay sao?”.

Tất nhiên là mấy việc dọn dẹp ấy mẹ tôi nhoắng cái là xong. Nhưng ít nhất vợ tôi cũng phải hiểu, phụ nữ thì nên biết nội trợ. Thế còn kiếm tiền thì ai mà chẳng phải kiếm. Cô ấy không đui què mẻ sứt gì thì phải tự đi làm mà nuôi thân chứ. Không lẽ còn đợi tôi còng lưng kiếm tiền rồi mang về nuôi hay sao?

Với cả mẹ chồng cũng thích con dâu siêng năng. Tôi muốn vợ ghi điểm trong mắt mẹ nên có ý nhắc nhở, thế mà cô ấy cũng không hiểu. Đợt vợ tôi mang bầu, mới 32 tuần đã đòi đi mua sắm đồ cho con. Mẹ tôi là người đi trước, có biết bao kinh nghiệm nên bà mới bảo đợi 36 tuần hãy đi mua đồ. Bây giờ sẵn tiền, thích mua gì mà chẳng được. Còn mua sớm thì nhiều người sinh non, thành ra các cụ cứ kiêng, không muốn cho sắm đồ sớm.

Nhưng vợ tôi có nghe đâu. Vừa sang tuần thứ 32, cô ấy đã đi mua đủ thứ. Thế là tuần 33, vợ tôi sinh non mọi người ạ. Lúc đó tôi cũng xót con lắm. Vì rõ ràng đã dặn vợ ngay từ đầu rồi, cô ấy cứ cứng đầu không nghe. Đến lúc sinh non, con phải nằm lồng ấp mà vẫn không nhận sai. Khi tôi nói, cô ấy còn nước mắt ngắn nước mắt dài:

“Anh buồn cười thật, người ta mua từ lúc biết có bầu, họ vẫn sinh con đủ ngày đủ tháng đấy thôi. Chỉ có nhà mình là mãi chẳng mua gì. Sao anh không nghĩ đến việc tại vì em làm nhiều việc nhà quá nên mới sinh non? Từ ngày em về làm dâu, mẹ anh phó thác hết việc trong nhà. Anh đi mà bảo với mẹ ấy”.

Vợ nói vậy thì tôi cũng đến chịu, vì cô ấy bảo thủ và cũng phách lối quá cơ. Làm gì có người nào đi làm dâu mà không chịu làm việc nhà? Đầy người họ đi làm đến tận ngày đẻ, vậy mà con có làm sao đâu? Nói vậy nhưng tôi cũng không cãi nhau với vợ vì lúc đó cả hai đều đang rối ren chuyện con cái.

May mắn là con tôi nằm viện nửa tháng thì được về. Lúc ấy, mẹ vợ có lên phụ chăm cháu được một tháng. Còn mẹ tôi có bệnh xương khớp nên nói thật là nhiều khi không bế cháu được. Hoặc bà bế được một lát là mỏi tay, phải đặt xuống ngay.

Vợ tôi thấy vậy thì không hài lòng. Cô ấy bảo bế con nhiều nên stress, có lúc còn nói muốn trầm cảm đến nơi rồi. Nhưng xét cho cùng, vợ tôi sướng hơn rất nhiều người đấy chứ. Ăn uống thì mẹ chồng nấu rồi mang lên tận phòng. Cô ấy cũng không phải lăn ra làm việc gì. Chỉ là con hay khóc đêm và đòi bế thôi. Sáng mai nếu con ngủ, cô ấy có thể tranh thủ để ngủ bù cơ mà?

post-image

Hôm con đầy 3 tháng, vợ tôi mới ngỏ ý muốn về bên ngoại để ông bà chăm cháu, cũng đỡ đần giúp mình luôn. Tôi mới bàn việc này với mẹ, bà bảo cháu còn non tháng, nhà ngoại lại cách cả trăm cây số liền. Đi đường như vậy bà không yên tâm chút nào. Tôi thấy mẹ nói cũng hợp lý nên mới bàn bạc lại với vợ. Chẳng ngờ cô ấy nhảy dựng lên bảo tôi đi làm cả ngày, bố mẹ thì không bế cháu, chỉ có mình cô ấy tự xoay xở với đứa con vài tháng tuổi.

Tôi không nghe vợ nói nữa mà lên giường đi ngủ. Đến sáng mai dậy thì mẹ hốt hoảng bảo vợ tôi bỏ đi rồi. Tôi hốt hoảng định đi tìm, sau đó gọi cho bố vợ thì ông bảo hai mẹ con đã bắt xe về trong đêm rồi. Thế là từ đợt đó đến giờ, tôi đã nhiều lần về nhà ngoại nói vợ quay lại nhưng cô ấy không chịu. Còn bảo sẽ cho con ở ngoại đến 1 tuổi, lúc đó mới tính tiếp. Nghe vợ nói mà tôi sốc luôn mọi người ạ. Nhà tôi nào có bạc đãi gì mà cô ấy phải như thế cơ chứ? Mọi người cho tôi lời khuyên với, tôi nên làm gì để thuyết phục vợ về đây?