Nằm trên giường bệnh sau vụ tai nạn xe máy tưởng như không qua khỏi, bà Mai nhìn thùng quà vừa được chuyển đến bệnh viện. Đó là quà từ con dâu của bà.
Trong lòng bà bỗng có một cảm giác ấm áp thoáng qua. Bà không mong đợi gì nhiều, chỉ nghĩ có lẽ trong đó là vài món đồ ăn nhẹ hay chút hoa quả con dâu gửi cho mẹ. Vậy nhưng khi mở nắp thùng, đôi mắt bà sững lại, không phải vì bất cứ thứ gì xa xỉ, mà bởi một hình ảnh quen thuộc: Một thùng mì tôm.
Bà Mai ngạc nhiên không nói nên lời. Tại sao lại là mì tôm? Con dâu mình sao lại gửi thứ này đến viện, trong khi bà đang cần tẩm bổ sau tai nạn? Những câu hỏi quay cuồng trong đầu bà. Nhưng rồi như một dòng ký ức chậm rãi ùa về, bà nhớ lại những gì đã xảy ra 10 năm trước, khi bà từng mua một thùng mì tôm giống hệt cho con dâu sau khi cô ấy sinh con đầu lòng.
10 năm trước, khi con dâu bà, Lan, vừa sinh đứa cháu nội đầu tiên, bà Mai hứa hẹn sẽ giúp đỡ chăm sóc hai mẹ con. Lúc đó, bà nghĩ rằng chăm sóc một đứa trẻ sơ sinh không có gì khó, chỉ cần cho ăn, tắm rửa và thay tã. Nhưng khi thực tế đối mặt với những trách nhiệm này, bà dần lơ là.
Bà thường xuyên rời nhà đi tập thể dục, hẹn hò với bạn bè, và thỉnh thoảng là những cuộc gặp gỡ tám chuyện kéo dài hàng giờ.
Bà nhớ có lần, sau khi đi chơi cả ngày, về đến nhà, Lan bảo rằng đồ ăn trong nhà gần hết và nhờ bà đi mua thêm. Bà thấy việc đi chợ và nấu ăn cho Lan là một công việc vất vả và mất thời gian, vì vậy bà đã mua nhanh một thùng mì tôm và nghĩ rằng điều này là đủ tiện lợi để Lan có thể tự lo bữa ăn. Bà nghĩ: “Mì tôm nhanh gọn, dễ nấu, không mất công mà cũng đủ no.”
Nhưng bà không ngờ rằng việc làm đó lại gây tổn thương cho con dâu nhiều như thế. Lúc đó, bà quá mải mê với cuộc sống riêng của mình, không nhận ra rằng Lan đang rất cần sự chăm sóc và hỗ trợ tinh thần từ mẹ chồng. Bà quên rằng sau sinh, một người phụ nữ cần dinh dưỡng đủ đầy, và hơn hết là sự quan tâm, lo lắng từ gia đình. Nhưng bà Mai chỉ làm điều mà bà thấy là tiện lợi cho bản thân.
Bà Mai bỗng nhận ra con dâu đã không bao giờ nói gì về chuyện thùng mì tôm ngày đó. Lan không cằn nhằn, không trách móc, chỉ im lặng tiếp tục chăm con và tự lo cho mình. Bà lúc đó cũng không để ý nhiều, chỉ nghĩ rằng mọi thứ đều ổn.
Nhưng bây giờ, khi bà mở thùng mì tôm này ra, bà hiểu rằng Lan không quên. Có lẽ Lan đã nhớ mãi việc bà từng đối xử vô tâm với cô ấy.
Giờ đây, bà nằm trên giường bệnh, nhìn thùng mì tôm trước mặt, cảm thấy xấu hổ và hối hận. Bà nhớ lại những tháng ngày sau đó, khi Lan không còn nhờ bà chăm sóc hay hỗ trợ bất cứ việc gì nữa. Lan tự lo liệu mọi thứ, dù rằng bà vẫn sống chung một nhà với vợ chồng con trai.
Những lần Lan im lặng đối diện với sự thờ ơ của mẹ chồng, những lần cô ngồi ăn một mình sau khi bà Mai ra ngoài, giờ bà mới thấy đau lòng khi nhớ lại.
Giờ đây, nhìn lại, bà Mai nhận ra mình đã bỏ lỡ nhiều cơ hội để xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với con dâu và chăm sóc cháu nội. Thay vì những cuộc gặp gỡ vô nghĩa, bà lẽ ra nên dành nhiều thời gian hơn cho gia đình. Bà đã bỏ lỡ cơ hội để được gần gũi con cháu trong những thời khắc quan trọng, chỉ vì sự ích kỷ và thói quen ham vui của mình.
Bà nhớ lần đầu tiên ôm cháu nội vào lòng, cảm giác hạnh phúc ngập tràn nhưng cũng chóng qua đi khi bà tự cho rằng mình đã “hoàn thành nhiệm vụ” của một bà mẹ chồng. Nhưng bà đã sai. Sự chăm sóc và yêu thương không phải là một công việc có thể hoàn thành rồi bỏ qua, mà là cả một hành trình dài, đòi hỏi sự kiên nhẫn, tận tâm và quan tâm từng chút một.
Giờ đây, khi nằm trong bệnh viện, bà Mai cảm thấy thời gian đang trôi qua nhanh hơn bao giờ hết. Tai nạn xe máy đã khiến bà chậm lại, buộc bà phải nhìn nhận lại cuộc đời mình. Và lần đầu tiên sau nhiều năm, bà nhận ra sự cô độc của chính mình. Con cháu vẫn thường xuyên ghé thăm, nhưng khoảng cách giữa bà và con dâu không bao giờ lành lặn sau sự việc năm xưa.
Thùng mì tôm trước mặt chính là lời nhắc nhở rõ ràng nhất về những gì bà đã bỏ lỡ. Lan không cần phải nói ra, nhưng bằng cách gửi thùng mì này, con dâu đã âm thầm nhắc bà về quá khứ, về những gì bà đã làm và không làm.
Bà Mai nằm đó, thở dài và tự hỏi liệu bà có còn cơ hội để sửa sai hay không. Bà muốn được gần gũi con cháu hơn, muốn chăm sóc và yêu thương chúng một cách đúng nghĩa. Bà hối hận vì đã không dành nhiều thời gian hơn cho gia đình khi có cơ hội. Và giờ đây, khi đối diện với những giới hạn của thời gian và sức khỏe, bà chỉ mong có thể chuộc lại lỗi lầm trước đây.
Bà quyết tâm, sau khi xuất viện, sẽ thay đổi. Bà muốn dành nhiều thời gian hơn để chăm sóc gia đình, bù đắp những tháng ngày đã qua. Bà Mai hiểu rằng tình yêu và sự quan tâm không bao giờ là quá muộn, miễn là còn biết nhận ra sai lầm và sẵn sàng sửa chữa.
News
Vợ Đăng Khôi quá chất chơi, ai cũng bất ngờ với bộ ảnh mới đây
Dù đang bầu bí nhưng nhan sắc của Thủy Anh trong bộ ảnh cưới với Đăng Khôi khiến ai nấy bất ngờ. Kỷ niệm 11 năm ngày cưới, cặp đôi Đăng Khôi và Thủy Anh một lần nữa khiến khán…
‘Cô tiên từ thiện’ vừa bị b::ắt là ai?
Ngay sau khi Nguyễn Đỗ Trúc Phương (SN 1994, ngụ quận 1) bị khởi tố bị can, bắt tạm giam về tội Tổ chức sử dụng trái phép chất ma túy lan truyền, thông tin đời tư của ‘Cô tiên…
Diệp Lâm Anh khó yêu thêm ai sau đổ vỡ hôn nhân?
Chia sẻ sau vụ ly hôn, giành quyền nuôi con, Diệp Lâm Anh thể hiện sự buồn bã và khẳng định không có người mẹ nào muốn xa con: “Trái tim này quá đau, không thể nào đau hơn nữa. Đối với…
Cát Phượng chia sẻ xúc động về con trai khi suốt ngày “tấm ảnh cưới” của 2 mẹ con bị đưa ra câu view
Mới đây, Cát Phượng đăng ảnh chụp cùng quý tử và tâm sự, con dù lớn nhường nào vẫn chỉ là đứa trẻ trong lòng mẹ. Cát Phượng mong ước khi già đi, được con bảo vệ như ngày nào mình từng yêu thương,…
Việt Trinh lần đầu nói thẳng về chuyện bất hòa với Diễm Hương vì Lý Hùng
Mới đây, Việt Trinh chia sẻ lại một thước phim trong Tình nàng áo trắng 2. “Ký ức đẹp với chị Hồng Đào, chị Diễm Hương, Y Phụng”, cô viết. Nhiều khán giả để lại bình luận khen ngợi nhan sắc…
Người xưa có câu: “Trai tốt không lấy vợ mận gai, gái ngoan không gả chồng lêu lổng”, tại sao lại như vậy?
Cưới vợ gả chồng từ lâu đã là một trong những mốc quan trọng, có ảnh hưởng sâu rộng trong cuộc đời mỗi người. Đặc biệt là trong xã hội xưa, khi mà dư luận và danh dự gia đình,…
End of content
No more pages to load