Từ ngày thuê người giúp việc, tôi thấy bác rất thiệt tình, dành nhiều tình cảm cho gia đình tôi nên rất ưng ý. Nhưng chồng tôi lại không thấy vậy, anh luôn có ý định đổi người giúp việc. Thậm chí chồng tôi còn nhiều lần nổi giận vô lý với bác, dù anh không phải là kiểu người dễ mất kiểm soát như vậy. Bác Phượng bị la mắng oan nhưng không hề để bụng, thậm chí còn tìm cách để dỗ dành chồng tôi. Tôi thấy vậy thì càng thương bác giúp việc hơn, cũng không hiểu vì sao chồng mình lại như thế.
Bỗng một ngày, bác Phượng âm thầm rời khỏi nhà tôi không báo trước. Sáng hôm đó, tôi ngủ dậy không thấy bác giúp việc trong bếp. Sau đó, tôi nhận được tin nhắn của bác rằng bác đã về quê, sẽ không trở lại làm việc cho gia đình tôi nữa. Tôi hơi buồn và cũng khó hiểu vì sao bác vội vàng đi như vậy, chẳng báo trước cho chúng tôi một tiếng. Nếu biết trước, tôi sẽ gửi bác một ít tiền.
Sau đó, tôi vào phòng của bác để dọn dẹp thì bất ngờ thấy dưới gối của bác có 30 cây vàng được gói trong một cái túi vải đã cũ và một tờ giấy. Trên tờ giấy đó, bác Phượng viết những dòng làm tôi ngỡ ngàng chết lặng.
Ảnh minh họa: Internet
Tôi đưa túi vàng và lá thư của mẹ chồng cho chồng xem. Chồng tôi gật đầu thừa nhận. Trước khi chúng tôi cưới nhau, mẹ chồng đã tìm đến khi anh dẫn tôi về ra mắt nhà chồng ở quê. Bị con trai từ chối, bà không từ bỏ. Đợi khi tôi sinh con đầu lòng, bà nhờ người quen ở quê giới thiệu vào làm người giúp việc trong nhà tôi.
Tôi thở dài trách chồng sao không nói với tôi sớm. Chồng tôi nói anh không muốn nhắc tới việc mình từng bị mẹ bỏ rơi khi còn nhỏ. Nhưng dù sao đó cũng là mẹ ruột của anh, sao lại để bà làm giúp việc cho nhà tôi như thế được? Chồng tôi còn một mực đòi trả lại số vàng. Tôi chỉ thấy thương mẹ chồng, muốn chồng hiểu cho bà một chút, vì sao thì bà cũng đã lớn tuổi rồi. Giờ tôi phải làm sao đây?