Vợ chồng tôi trước đây gặp và yêu nhau khi đang lao động bên Hàn Quốc. Những người xa xứ cô đơn, gặp, hiểu và yêu nhau. Khi tôi hết hạn 3 năm về nước anh cũng xin nghỉ phép về nước cùng tôi để cưới. Cưới xong, tôi ở nhà một mình còn anh …
Mới cưới đã xa nhau tôi khá buồn, nhưng vì tương lai, kinh tế tôi cố chờ anh thêm 2 năm nữa rồi gia đình nhỏ đoàn tụ. Chúng tôi có bầu trước khi về nước, lúc cưới tôi đã được 5 tháng rồi. Trộm vía bầu bí tôi vẫn khỏe re không ốm nghén gì nên vẫn đi làm được bình thường.
Vợ chồng tôi ở với bố mẹ chồng, ngày có bầu, tôi đi làm công ty suốt, tối mới về nên ít tiếp xúc thành ra không có vấn đề gì. Vì có một mình ở nhà lại mới cưới nữa nên tôi ăn chung với bố mẹ. Tính ra tôi cũng chỉ ăn bữa tối thôi, nhưng từ khi sinh em bé mọi thứ lại không dễ dàng gì.
Lần đầu làm mẹ, lấy chồng xa quê, không có chồng ở bên nên tôi phải tự mình làm mọi việc. Mẹ chồng có giúp đỡ nhưng được phần nào và không thoải mái. Sinh đẻ mới được mẹ chồng chăm vậy mà mới đầy tháng xong bà đã nói chuyện cho tôi ở riêng. Tôi bất ngờ trước quyết định của mẹ nhưng cũng không phản đối gì. Ông bà quyết thì tôi nghe theo để tránh mất lòng mẹ con.
Ở riêng khi vẫn đang trong thời gian kiêng cữ, tôi vừa bế con vừa tranh thủ làm việc nhà, cơm nước. Từ ngày ở riêng mẹ chồng không giúp gì, quần áo của con tôi tự giặt, con khóc cũng tự dỗ, mẹ chỉ nói câu lạnh nhạt: “Có con thì tự lo!”. Vậy là hết. Không có chồng, một mình vất vả trăm đường nhưng chẳng ai hiểu, lắm lúc chỉ biết ôm con khóc, rồi lại gạt nước mắt làm việc. Tôi cũng không hiểu vì sao mẹ chồng lại làm thế, cho ở riêng sớm vậy. Mãi cho đến hôm tôi xuống bếp nấu cơm.
Mở thùng gạo ra, tôi á khẩu khi thấy trên thùng gạo và vạch phấn đánh dấu gạo còn bao nhiêu. Mẹ làm vậy vì sợ tôi ăn gạo của ông bà, tốn kém hay sao. Mẹ đẩy tôi ra ở riêng sớm vì sợ ăn chung với bà đẻ tốn kém, phục vụ mẹ con tôi mệt. Càng nghĩ tôi lại rớt nước mắt chán nản. Mỗi tháng ăn chung tôi cũng đưa mẹ 2 triệu, ngày đẻ không đi làm tôi đưa mẹ gấp đôi vì biết đẻ chi tiêu tốn vậy mà mẹ còn làm vậy.
Căn nhà này là của chồng tôi xây, đất chồng tôi mua, ông bà ra ở chẳng cho đồng nào vậy mà giờ lại coi đây như nhà mình, còn tôi thì giống một đứa ở trọ vậy. Nhiều lúc tôi tâm sự với chồng, anh lại bênh bố mẹ bảo tôi làm gì phật ý thì ông bà mới thế. Bố mẹ anh hiền lành chẳng có vấn đề gì cả, vậy là tất cả là tại tôi.
Không được chồng hiểu, động viên, tôi như rơi vào trầm cảm, bế tắc. Chưa bao giờ tôi khóc nhiều như thời gian này, đêm chẳng ngủ được, nhiều khi con quấy khóc mà mẹ cũng khóc vì bất lực, tủi thân, chán nản. Cuộc sống như bây giờ khiến tôi mệt mỏi quá, sống chung nhà, dù đã ăn riêng rồi nhưng bố mẹ vẫn mặt nặng mày nhẹ với tôi. Tôi phải làm gì đây?
News
Xin chúc mừng cầu thủ VĂN TOÀN, HOÀ MINZY đã đồng ý
Trên trang cá nhân tiền đạo Nguyễn Văn Toàn khoe khảnh khắc cầu hôn một cô gái lạ. Tuy nhiên, đây chỉ là những hình ảnh trong một MV ca nhạc mà Văn Toàn tham gia. Lần đầu tiên đóng…
Cô giáo trẻ U20 tiết lộ bí quyết xây nhà 13 tỷ dù làm giáo viên lương 6 triệu
Vốn là cô gái thích độc lập, cô giáo này đã sớm đặt ra mục tiêu mua nhà riêng vào năm 26 tuổi. Cô đã lên kế hoạch chi tiêu, tiết kiệm ngay từ khi đi làm. Là một người…
Phạm Băng Băng xuất hiện như bà cô
Sự nghiệp chẳng còn như trước khiến Phạm Băng Băng cũng ít chăm chút vẻ ngoài khi ra đường hơn. Trên sân bay nhộn nhịp của Hồng Kông, người qua đường đã gặp Phạm Băng Băng, ngôi sao sáng trên…
Tạ Hiền tiết lộ sự thật về việc Vương Phi không thể làm dâu họ Tạ
Đã từ lâu, ông Tạ Hiền – bố của Tạ Đình Phong luôn tỏ rõ thái độ yêu mến dâu cũ Trương Bá Chi, không có cảm tình với Vương Phi. Gần đây, một tin tức đã bùng nổ trong…
Ký hơn 1.100 quyết định chuyển đổi đất trái luật
Hàng loạt cán bộ huyện Đông Hòa (Phú Yên) bị tuyên án tù vì ban hành 1.119 quyết định chuyển đổi mục đích đất và cấp 8 sổ hồng sai luật, làm phá vỡ quy hoạch của địa phương. Ngày…
Suốt 10 năm cho cụ ông vô gia cư uống nước miễn phí, đến khi cửa hạng sắp phá sản, tôi rơi nước mắt khi nhận được 1 tờ giấy của cụ, mở ra thì…
Tôi là Lý Hương, 45 tuổi, đang điều hành 2 nhà hàng ở trung tâm Bắc Kinh, Trung Quốc. Cách đây 12 năm, tôi từ bỏ công việc văn phòng để chuyển hướng sang kinh doanh. Khi mở cửa hàng,…
End of content
No more pages to load