Kể ra thì xấu hổ cũng đau lòng mình lắm nhưng nghĩ tới các con mà tôi nát hết ruột gan mọi người ạ.

Vợ chồng tôi đều làm viên chức, lương thấp lại không có thu nhập bên ngoài. Nuôi 3 con khôn lớn trưởng thành, dựng vợ gả chồng cho chúng xong chúng tôi mới vơi đi nỗi vất vả. Cách đây 3 năm, miếng đất vợ chồng dành dụm mua từ thời trẻ được giá, tôi bán cho người ta lấy hơn tỷ, chia hết cho cả 3 đứa con. Bản thân vợ chồng tuyệt đối không giữ lại đồng nào vì chúng tôi đều có lương hưu. Tuy đồng lương của chúng tôi ít ỏi, mỗi người chưa nổi 4 triệu. Nhưng thương các con, chúng tôi chẳng tiếc bất cứ thứ gì.

hình ảnh

Ảnh minh họa: Nguồn Internet

Thực ra các con tôi cũng đều khá giả cả, đứa làm kỹ sư, đứa y tá, 1 đứa thì kinh doanh tự do. 3 đứa đều có nhà lầu, có đứa đã sắm xe hơi. Như nhiều nhà khác, con cái thành đạt như vậy, bố mẹ được nhờ nhiều. Thế mà tuổi già của tôi với chồng nào có được nhờ cậy gì các con đâu.

Bản thân vợ chồng tôi có lương, hầu như chưa bao giờ phải làm phiền lụy tài chính của con. Chỉ khi ốm đau mới gọi chúng nhưng cũng chẳng bao giờ các con quan tâm. Thậm chí có lần cả tôi với chồng đều ốm, không thể chăm được nhau mới gọi con về mà chúng bảo:

“Chúng con còn bận làm kiếm ăn, làm sao mà cứ tí tí chạy về lo cho bố mẹ được. Bố mẹ có lương thì bỏ ra 1 nửa mà thuê người chăm đi. Đừng có lúc nào cũng đổ trách nhiệm lên chúng con như thế”.

Nghe những lời đó của các con, vợ chồng tôi chỉ biết thở dài, nuốt nước mắt vào trong. Sau mỗi lần ốm, chúng tôi cũng thuê người chăm theo giờ hoặc nhờ hàng xóm với con cháu trong họ.

Năm ngoái chồng tôi ốm nằm viện 3 tháng, 3 đứa con mất mặt chẳng đứa nào ngó ngàng vào chăm, toàn mình tôi lo cho ông ấy. Chúng nó chỉ vào khi có bạn bè, cơ quan đoàn thể tới thăm bố, họ biếu phong bì chúng cũng lấy lại luôn bảo để sau còn đi trả nợ. Tôi thì cũng chẳng thiết gì mấy đồng bạc nhưng nhiều lúc thấy các con hành xử lạnh nhạt với bố mẹ còn quá người dưng mà thấy tủi thân, đau lòng tột độ.

Sau 3 tháng nằm viện, bệnh tình không tiến triển tốt hơn, chồng tôi yêu cầu vợ đưa về nhà. Trước lúc mất ông lấy nắm tay vợ bảo:

“Tôi nằm xuống rồi bà sẽ vất vả đó thì 3 đứa con chúng nó không có lòng hiếu thảo”.

Đúng như những gì chồng tôi nói. Ngay đám tang của ông ấy, các con tôi đã gây chuyện. Chẳng biết công ty thằng lớn đến viếng phong bì bao nhiêu nhưng lúc lo hậu sự xong, chúng nó đổ phong bì ra kiểm để lấy tiền phúng lại không thấy phong bì của công ty nó. Vậy là anh em chúng quay ra nghi ngờ nhau giấu đi làm của riêng. 3 đứa cãi nhau ngay khi vừa chôn bố được vài tiếng đồng hồ, thậm chí còn lao vào ẩu đả, may có hàng xóm chạy sang can chứ không không biết sẽ có chuyện gì.

Đau lòng quá, khuyên can các con không được, tôi đuổi chúng về không thể ngờ cả 3 đứa cùng tuyên bố:

“Bà đuổi chúng tôi thì chúng tôi về. Từ nay đừng bao giờ gọi chúng tôi”.

Gần 1 năm nay 3 đứa con không đứa nào về thăm mẹ, chúng vẫn giận tôi nên không màng quan tâm mẹ ốm khỏe ra sao. Tôi có 3 con mà như không, cứ côi cút 1 mình mọi người ạ.

hình ảnh

Ảnh minh họa: Nguồn Internet