Người ta bảo “ghét của nào trời trao của ấy” quả không sai. Trăm đường tránh không khỏi số. Tôi cứ nghĩ mình đi học, sẽ tìm một cô gái có trình độ đại học tương đương vì môi trường đi học được tiếp xúc nhiều, chưa kể giao lưu trường này, trường khác, với bạn nọ, bạn kia.
Tôi cũng chẳng bao giờ nghĩ đến buôn bán, kinh doanh. Tôi cảm tưởng mấy người bán hàng vừa có chút điêu, vừa lèo lá, khó tin nên thú thực tôi không cảm tình với những người buôn bán. Vậy mà cuối cùng tôi lại lấy vợ là “con buôn” thứ thiệt.
Nhà cô tôi có cửa hàng bán lẻ đủ thứ từ mũ vải, găng tay, áo chống nắng, khẩu trang cho đến các thứ vụn vặt khác. Thỉnh thoảng, chú tôi bận, bà lại lôi tôi làm xe ôm cho bà đi lấy hàng. Bình thường tôi hay đỗ xe ngoài chợ Đồng Xuân chờ bà vào lấy hàng nhưng dạo đó công an đuổi gắt nên tôi đành gửi xe đi cùng bà vào chỗ hay mua đồ.
Lần đầu cùng bà vào, tôi nhẩn nha xem hết hàng thắt lưng lại sang hàng quần áo để mặc cô tôi mua bán. Đến lúc bà gọi, tôi mới giật mình chạy lại. Có một cô gái đang bê túi cho bà, bà từ chối bảo tôi xách. Cô gái đưa túi cho tôi, nhoẻn miệng cười, tôi vô tư chả để ý. Trên đường về, cô tôi bảo, con bé nãy là chủ kiốt, mẹ nó mới vào Nam nên bàn giao lại cho nó. Trẻ măng mà khéo léo lắm. Tôi ừ hữ cho qua chuyện.
Định mệnh thế nào, đợt ấy cô tôi rất đắt hàng còn tôi liên tục bị gọi làm xe ôm. Từ lúc chẳng để ý tới cô gái bán hàng cho cô, tôi bỗng như bị thôi miên bởi lời nói ngọt ngào, nụ cười tươi và nước da trắng bắt mắt dù cô ấy không phải quá xinh
Cô tôi nhạy bén, bắt mối cho tôi rất nhanh. Rồi chúng tôi yêu nhau, tôi chẳng hiểu sao mình lại có thể tiến triển nhanh vậy, tôi phá bỏ tất cả những gì trước đây mình cho là tiêu chuẩn đối với người bạn gái sau này của mình.
Tôi cũng từng lăn tăn trước khi cưới, cũng e ngại về trình độ không tương xứng nhưng rồi tôi bỏ qua hết. Giờ chúng tôi đã thành vợ chồng.
Cô ấy làm buôn bán, bận rộn lắm song rất đảm. Những người làm kinh doanh hình như luôn được trời phú cho độ khéo léo có thừa. Cô ấy không học cao, hiểu rộng nhưng biết cách làm vừa lòng tất cả mọi người bằng lời nói ngọt và sự chu đáo.
Cô ấy không tuềnh toàng trong ăn mặc nhưng cũng không quá chỉn chu như những chị em công sở. Cô ấy không có nhiều thời gian rảnh như người làm công chức, ngoài những lúc bận rộn với công việc, cô ấy dành tất cả thời gian cho con cái, cho chồng mà ít khi đòi hỏi cho bản thân.
Cô ấy chung thủy và biết giữ chồng bằng chính những cái không phải là thế mạnh của mình. Biết hỏi chồng những gì thuộc về kiến thức khoa học, đề cao sự am hiểu của chồng. Nhờ chồng dạy dỗ con những vấn đề nằm ngoài sự hiểu biết của mình.
Lấy vợ làm kinh doanh, tôi cũng dần cảm thấy sự thú vị từ nghề của cô ấy. Tôi cũng giúp vợ những khi rảnh rỗi, làm một người bán hàng nghiệp dư. Tôi đã hiểu thêm những khó khăn trong ngành nghề của vợ.
Tôi vẫn tự hào về vợ, về nghề “con buôn” của cô ấy. Càng ngày, tôi càng cảm thấy, ngành nghề nào cũng có điểm mạnh và hạn chế. Không thể kén chọn cho mình một người chồng hay người vợ làm ngành nọ, nghề kia. Quan trọng là con người, nếu người đấy tốt tính thì làm nghề nào cũng ít ảnh hưởng đến các công việc khác
Tôi hài lòng với vợ tôi, với nghề nghiệp của cô ấy. Lấy vợ “con buôn” cũng hay, vừa đảm vừa không lo nghèo…