Mình phát hoảng mỗi lần chứng kiến mẹ chồng nhai cơm, nhè ra thìa rồi đút
cho cháu.


Tối qua đi làm về đã mệt thì chớ lại gặp đúng cảnh bà nội đang vừa xem ti vi

vừa nhai thức ăn rồi nhè ra thìa và lại đút cho cháu, mình phải chạy vội vào
nhà vệ sinh bởi vì suýt chút nữa là nôn thốc nôn tháo ra phòng khách. Không
biết các mẹ cảm thấy thế nào, còn riêng mình thì cực kỳ kinh hoàng mỗi lần

tận mắt chứng kiến “công nghệ nhá cơm” ấy của mẹ chồng.
Rất nhiều lần mình đã tìm cách góp ý với mẹ chồng, trực tiếp có, bóng gió xa

xôi cũng có, đã giải thích hết nước hết cái rồi, ấy vậy mà bà vẫn cứ khăng
khăng làm theo “kinh nghiệm”. Mẹ chồng mình còn bảo: “Gớm, cứ bày đặt đứa con khôn lớn, mà đứa nào cũng ngoan ngoãn và thông minh cả còn gì. Cứ

nhìn chồng mày thì biết, nó đẹp trai lại tài giỏi như bây giờ là nhờ cả vào cơm
nhá của mẹ đấy!”. Nghe đến đây mình dở khóc dở cười, chẳng biết phải dùng

lý lẽ gì để “bật” lại mẹ chồng nữa.

Mẹ chồng cho cháu vào phòng tôi lục lọi, phá phách; khi tôi đưa cái giá phải bồi thường

Theo lời mấy chị đồng nghiệp mách, mình liền mua cả máy xay thức ăn và nồi
cơm điện loại nhỏ chỉ để dành riêng cho bà ở nhà nấu cơm nát cho cháu, vậy
mà lúc sáng mình đi làm thế nào thì buổi tối trở về nhà mọi thứ vẫn nguyên si ở
vị trí cũ. Thấy vậy, mình quyết định mỗi buổi sáng thức dậy sớm hơn thường lệ
để tự tay cắm cơm nát như cháo đặc và xay nhỏ đồ ăn ra rồi nấu chín sẵn
trong nồi, sau đó dặn bà ở nhà cho cháu ăn.
Nhưng cũng chỉ được một bữa sáng mẹ nấu sẵn rồi thì con trai mới được ăn
tươm tất như vậy, còn buổi trưa và buổi tối mẹ không có nhà thì bà nội vẫn cứ
trường kỳ thực hiện “chiến dịch cơm nhá” của riêng mình. Đồ ăn cho trẻ thì chỉ
nên nấu bữa nào ăn luôn bữa ấy cho đảm bảo vệ sinh và dinh dưỡng, vậy nên
mình cũng chẳng thể nấu luôn cháo đặc cả ngày cho con rồi dặn bà đến bữa
thì hâm nóng cho cháu ăn được.
Bất lực, mình đành nhờ ông xã lên tiếng. Nhưng lần này bà nội cu Tom không
những không nghe mà còn lớn tiếng mắng ông xã nhà mình là: “Trứng khôn hơn
vịt”. Ông xã dù gì cũng là đàn ông, vậy nên khi nghe mẹ càu nhàu giải thích

bằng lý lẽ: “Tao cũng nuôi mày lớn lên bằng cách ấy, có mấy khi bị bệnh tật hay
ốm đau gì đâu nào” thì cũng xuôi xuôi và cuối cùng thì… mặc kệ. Còn mình,
quả thực mình chẳng yên tâm một chút nào, ngày ngày mình cứ sống trong sợ
hãi, vô cùng lo lắng cho sức khỏe của con trai.

Chẳng biết người khác nghĩ thế nào, còn mình thì chỉ thấy việc nhá cơm là rất
mất vệ sinh, dễ lây lan các bệnh về răng miệng, hệ tiêu hóa và hô hấp như: sâu
răng, viêm dạ dày, viêm gan, lao phổi, cúm, tả… Miệng người lớn chứa cực
nhiều vi khuẩn và vi trùng, nhưng vì sức đề kháng của người lớn tốt nên chưa
phát bệnh, nhưng khi sang đến trẻ em thì kiểu gì những vi khuẩn và vi trùng ấy
cũng phát triển và gây họa. Hơn nữa, có bao nhiêu bổ béo của cơm và thức ăn
thì người lớn đã hấp thụ hết, cái còn lại để “nhè” ra và mớm cho trẻ chỉ còn là
xác cơm, vậy thì lấy đâu ra chất dinh dưỡng. Việc bà nội bữa nào cũng nhá
cơm nên cháu chỉ việc nuốt mà không phải tập nhai, xét về lâu về dài sẽ ảnh
hưởng không tốt đến quá trình ăn uống và tiêu hóa của trẻ.
Hai vợ chồng mình đi làm đầu tắt mặt tối suốt ngày, vậy nên cũng ít có thời
gian trực tiếp ở nhà để chăm sóc con, cũng may bà nội ở quê còn khỏe mạnh
lên chăm nom cháu giúp. Ngày hôm qua lúc đi làm về lại nhìn thấy cảnh bà
nhá cơm cho cháu, mình không kiềm chế được liền góp ý thẳng, thế là mẹ
chồng nổi giận buông thìa buông bát, đứng dậy bảo: “Đấy, mẹ mày có giỏi thì
cho nó ăn đi”. Mình vừa tức lại vừa hối hận, chỉ sợ bà phật ý mà bỏ về quê thì
hai vợ chồng chẳng biết phải xoay sở ra sao. Mình không biết phải xử lý tình
huống này như thế nào nữa, tiếp tục góp ý thì không có đủ “can đảm”, còn nếu
để kệ bà nhai, mớm cơm cho cháu như bây giờ thì ngày ngày mình cứ phải
thấp thỏm lo lắng cho vấn đề sức khỏe của con trai yêu.