Tôi không biết mọi người thế nào, chứ đến tuổi xế chiều này, một trong những nỗi lo lớn nhất của tôi là vấn đề dưỡng già của mình. Xung quanh tôi có không ít câu chuyện buồn về vấn đề đó rồi. Có gia đình anh em rồi thậm chí bố mẹ với con cái từ mặt nhau vì tiền bạc. Cũng không ít nhà, con lớn rồi mà vẫn báo nợ về cho bố mẹ hàng tháng. Tôi sợ lắm. Thành ra, khi ông nhà tôi qua đời, tôi đã gom hết bất động sản của mình mang đi bán hết.

Tôi sinh được 2 đứa con, cả 2 đứa đều là con trai cả. Sau khi bố mất, chúng đều muốn đón mẹ về sống cùng. Tôi không đồng ý. Mình tiếng là có tuổi nhưng vẫn có thể tự lo cho sinh hoạt hàng ngày. Tôi lại quen với cuộc sống ở quê gốc rồi. Tự nhiên đi theo các con làm gì, lạ nước lạ cái, lại phải nhìn sắc mặt con dâu mà sống. Không biết mai sau thế nào, còn bây giờ, tôi cảm thấy mình may mắn khi con cái đều thành đạt và có hiếu với bố mẹ.

Hồi chồng còn sống, tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc về già mình sẽ đi đâu. Nhưng ở đời mà, nhiều chuyện chẳng báo trước được. Chồng tôi ra đi sau một cơn đột quỵ. Đối với tôi thì đây là cú sốc lớn. Nó cũng khiến tôi phải đối mặt với một sự thật là mình sẽ phải chuẩn bị cho những ngày tháng không có chồng ở bên.

Sau nhiều năm sống với nhau, vợ chồng tôi cũng có được một khối tài sản là 6 tỷ. Nói nhiều thì cũng là nhiều đấy. Nhưng khi cần thì 6 tỷ chẳng đáng bao nhiêu cả. Hàng xóm thấy tôi bán đất đai đi, cứ tưởng tôi bán để chia cho con cái nên mới hỏi:

“Bác đã tính đến việc chia tài sản rồi đấy à? Thôi bác ạ, mình còn khỏe thì cứ giữ lấy tiền của mình. Nhà em đang ân hận vì cho con tiền sớm quá. Bây giờ tiền bố mẹ cho, chúng nó tiêu hết rồi. Mình tiếc lắm nhưng có làm được gì đâu”.

“Không, tôi gửi ngân hàng chứ. Con cái mình nuôi ăn học, dựng vợ gả chồng cho là hết trách nhiệm rồi. Còn số tiền kia phải để mà dưỡng già. Đưa hết cho chúng nó để mai kia già yếu lại không có đồng nào bấu víu à?”.

Quan điểm của tôi là như vậy đấy. Lúc đầu, tôi không nói cho các con biết chuyện mình có ngần ấy tiền đâu. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi thấy chuyện này chẳng có gì xấu nên nhân một hôm họp gia đình, tôi nói luôn:

“Mẹ vừa bán hết đất để dành, dư ra 6 tỷ. Mẹ gửi tiết kiệm hôm qua rồi. Nói thật, bây giờ mẹ già rồi nên chẳng dùng đến số tiền ấy. Sau này mẹ có khuất núi thì 2 đứa chia đôi. Nhưng lúc còn sống, mẹ không muốn các con nhìn vào khoản tiền này. Vì nếu nhìn sâu rộng ra thì các con phải hiểu, công nuôi dạy và đầu tư ăn học mà bố mẹ cho gấp rất nhiều lần con số 6 tỷ. Bây giờ lương hưu mỗi tháng của mẹ cũng được vài triệu. Xem như đủ ăn. Có điều mẹ có tuổi rồi, hai đứa cũng phải có trách nhiệm với mẹ”.

Con cả của tôi nghe đến đó thì thấy bất ngờ nên quay ra hỏi:

“Ý là sao hả mẹ? Con tưởng mỗi tháng mẹ lấy tiền lãi ngân hàng, cộng với lương hưu là cũng ổn rồi chứ”.

“Không, tiền đấy mẹ cứ để vậy rồi lãi cộng dồn với gốc. Mẹ không muốn đụng vào đó. Cho nên các con tính toán đi, mỗi tháng gửi mẹ 10 triệu. Đứa nào có tiền thì chi nhiều còn đứa nào ít thì chi phần còn lại. Mẹ nuôi các con ăn học thành người, chẳng lẽ bây giờ chục triệu cũng không lo nổi cho mẹ hay sao?”.

2 đứa con lại nghe xong cũng gật gù đồng ý. Còn tôi thì mát lòng mát ruột. Ở cái tuổi này rồi, đi ra ngoài có tỷ nọ tỷ kia cũng chẳng quan trọng nữa. Cái chính là con cháu có hiếu thuận với mình hay không. Hôm bữa cô hàng xóm nhà tôi có sang than thở chuyện con cái từ mặt nhau vì đất cát. Tôi nghe mà rùng mình. Đúng là thời buổi này, đồng tiền rất quan trọng. Nhưng nhiều người quên rằng đạo đức mới là thứ cốt lõi.

post-image

Bây giờ tôi đã mấp mé 60 tuổi. Được trời thương nên sức khỏe khá ổn định. Bình thường, tôi sẽ ở nhà, trồng rau nuôi cá đợi các con về thì ăn uống tụ tập. Còn khi nào nhớ cháu quá, tôi lại đặt vé máy bay vào thăm chúng. Ngày còn trẻ, tôi cứ ao ước khi nào có tiền sẽ đi du lịch chỗ này chỗ kia. Các con biết nên vào mấy dịp đặc biệt, chúng lạ gửi thêm tiền rồi dặn:

“Đợt này thời tiết đang tốt, mẹ tranh thủ đi chơi đâu đó cho vui. Vừa đổi không khí lại vừa được ngắm nhìn thế giới. Đừng ở nhà quanh quẩn vườn tược mãi”.

Đấy, cuộc đời cũng chỉ như vậy là mãn nguyện rồi phải không mọi người? Chính vì thế, việc bố mẹ có tiền hay không không ảnh hưởng đến tình cảm gia đình. Cái quan trọng nhất là chúng ta dạy con cái như thế nào. Hãy cứ làm một tấm gương thật tốt và nghiêm khắc, sau này về già, chính chúng ta sẽ được hưởng quả ngọt mà lúc trẻ mình vun trồng.