Chị Cúc là hàng xóm cạnh nhà tôi. Hồi bé, tôi và chị khá thân thiết bởi bố mẹ cả 2 đều làm công nhân trong nhà máy, đi làm cả ngày, thế nên ở nhà chỉ có tôi và chị chơi với nhau. Tôi thường sang nhà chị ăn cơm trưa cùng, vì nhà chị còn có ông bà nấu cơm cho. Có thể nói, hồi bé tôi ăn nhà chị khá nhiều cơm nhưng chẳng ai ghét bỏ. Mọi người vẫn rất yêu quý tôi. Ngày ông bà chị mất, tôi cũng khóc rất nhiều.
Chị Cúc hơn tôi 1 tuổi. Tốt nghiệp cấp 3 xong, chị đi làm công nhân ở nhà máy cùng bố mẹ chị. 2 năm sau thì lấy chồng rồi sinh liền 2 đứa con. Cuộc sống có thể nói vô cùng bình yên.
Còn tôi thì học lên đại học, ở lại thành phố lập nghiệp và cũng lấy chồng trên đó. Cuối tháng tôi đều về quê thăm hỏi bố mẹ. Có nhiều năm liền tôi không đến nhà chị Cúc chơi, tình cảm cũng dần xa cách, chỉ thỉnh thoảng biết cuộc sống chồng con của chị trên mạng xã hội nhưng cũng không bình luận hay hỏi thăm gì.
Thế mà cách đây nửa năm, bỗng dưng chị Cúc gọi điện cho tôi lúc 10 giờ tối, sau một hồi ấp úng, chị hỏi tôi có tiền không, cho chị vay 200 triệu. Chị kể rằng chồng chị bị ung thư, hiện tại vợ chồng chị đang trên thành phố điều trị bệnh cho anh. Dưới quê chẳng còn ai có thể vay tiền được nên chị mới gọi cho tôi. Chị hi vọng tôi có thể cho chị vay 200 triệu để chạy chữa cho chồng, sau này chị sẽ cố gắng gom góp trả lại.
Nghe chị nói thế, tôi không do dự lập tức mang theo tiền đến bệnh viện gặp chị. Chồng tôi cũng đi cùng. Tôi ngồi lại với chị, sau một hồi hỏi han thì cho chị vay 200 triệu và 10 triệu là biếu chị.
Chị Cúc vừa khóc vừa cảm ơn vợ chồng tôi.
Ảnh minh họa
Sau 3 tháng điều trị trên thành phố thì vợ chồng chị về quê. Chồng chị đã đỡ hơn nhưng bác sĩ nói cũng chỉ kéo dài thêm được vài năm.
Trong thời gian đó, tôi cũng đến thăm vợ chồng chị 3 lần, 2 lần ở bệnh viện và 1 lần ở quê, lần nào tôi cũng mang rất nhiều quà đến. Sau đó, do tính chất công việc nên tôi khá bận, không về quê được.
Mấy ngày trước, chị Cúc gọi điện hỏi khi nào tôi về quê tiếp? Đúng lúc vợ chồng tôi đều xong dự án nên chúng tôi quyết định cuối tuần về thăm bố mẹ tôi.
Tối hôm thứ Bảy, chị Cúc sang nhà chơi, mang theo 1 hộp bánh quy. Chị bảo quà cảm ơn vợ chồng tôi. Chị cười bảo tôi mở ra xem. Khi mờ ra, tôi bất ngờ khi bên trong không phải bánh quy, mà là tiền. Từng xấp tiền 500 ngàn nằm gọn ở đó.
Chị bảo trả lại tôi 200 triệu chị vay để chạy chữa cho chồng. Còn 200 triệu nữa là quà chị cảm ơn chúng tôi đã không ngần ngại ra tay giúp đỡ anh chị lúc khó khăn. Chị đã bán mảnh đất sau nhà để trả nợ và cũng để lấy tiền lo cho chồng trong đợt điều trị tiếp theo.
Tôi nói rằng sẽ nhận lại 200 triệu chị vay, 200 triệu còn lại thì không thể nhận được. Chị hãy giữ tiền đó lo cho chồng con. Chị Cúc nói thời buổi bây giờ, đi vay tiền rất khó. Chị từng hỏi vay nhiều người, bạn bè và họ hàng thân quen nhưng họ không cho vay, dù chị biết họ rất giàu. Ai cũng sợ gia đình anh chị nghèo, tiền mang đi chữa bệnh thì biết đời nào mới trả được. Nên khi tôi không do dự cho chị vay ngay lập tức, chị rất cảm động và tự nhủ sẽ trả lại tôi gấp đôi số tiền đó. Chị mong tôi hãy cầm để chị được vui.
Nhưng tôi không nhận được. Gia cảnh anh chị đang khó khăn, 200 triệu lại là con số quá lớn. Tôi nhất định không nhận. Chị thì nhất định bỏ lại tiền trên bàn rồi về. Tôi không biết nên làm gì với số tiền đó đây?