Cuộc hôn nhân của tôi chưa bao giờ là một bản sonata êm đềm, mà giống như một khúc rock gắt gao.
Ở đời này tôi sợ nhất là những người đàn ông không có chí tiến thủ và lười lao động. Tôi nhớ là hồi mới yêu đương anh ta đâu đến nỗi nào, thế nhưng càng ở với nhau thì những cái thứ mà tôi ghét nhất, sợ nhất, muốn né nhất lại đều lộ ra ở anh ta.
Tôi không đổ tại nhưng quả thật là giáo dục và môi trường sống ảnh hưởng rất nhiều đến 1 con người. Sống trong 1 môi trường không biết đúng sai, luôn đổ mọi tội lỗi cho cả thế giới như nhà chồng tôi thì sớm muộn gì cũng nảy lòi ra thứ vô dụng, ăn bám như đức lang quân của tôi bây giờ.
Chồng tôi thay vì đi làm, lao động có ích cho xã hội như mọi người thì anh ta lựa chọn đầu tư đa cấp, mua tiền ảo, luận sổ xố… nói chung là mọi nơ-ron thần kinh đều cố gắng phát triển theo hướng nằm ườn ra nhưng vẫn mơ mộng thành đại gia, tỷ phú!
Được cái ông con thì vừa lười vừa tham còn bà mẹ thì cũng vừa tham vừa lười, lại còn không biết đúng sai nữa! Mọi thất bại của thằng con trai mình bà đều tìm cách đổ tại và người dễ đổ tại nhất là vợ nó – Vâng! Chính là tôi!
Tưởng tượng xem, bà mẹ chồng luôn cho rằng tất cả những thất bại của con trai bà không phải vì anh ta lười biếng đến mức có thể nhận giải Nobel trong lĩnh vực “nghệ thuật không làm gì cả”, mà tất cả đều tại vì tôi. Bà ta nói rằng tôi thấp bé nhẹ cân, ăn mãi không béo nổi mà trong nhà thì phụ nữ phải đầy đà 1 chút thì chồng mới phát được. Đã vậy mặt mũi tôi khá nhỏ nhắn và cằm chữ V chứ không phải mặt tròn cổ ba ngấn nên chắc chắn tôi không phải tướng phụ nữ vượng phu.
Kể từ đó, mỗi lần phu quân đáng kính của tôi bể nợ, trượt sổ xổ hay cống hết tiền cho mấy công ty đa cấp thì đều là tại tôi nên anh ta mới làm ăn thất bát! Tôi bảo chịu khó mà làm ăn đi, không cần phải cao sang gì, tôi bán hàng online rất chạy, chỉ cần anh ta hỗ trợ các phiên livestream bán hàng của vợ, chịu khó đóng hàng gửi đơn là 2 vợ chồng ăn không hết rồi. Thế nhưng không, cả nhà ấy chê cơ ạ, đòi phải làm ăn lớn. Lớn đâu không thấy toàn thấy tiền đội nón ra đi.
Tôi thì kiếm được, hiện tại đã tích góp mua nhà, mua xe, đó là kết quả của bao nhiêu đêm thức trắng và những giọt mồ hôi, nước mắt. Con cái chúng tôi học trường Quốc tế, tiền học chẳng ít ỏi gì nhưng tôi hoàn toàn có thể chi được cho con. Sở dĩ được như vậy cũng nhờ vào sự cần cù, chăm chỉ của tôi, một người phụ nữ mà theo lời bà mẹ chồng tôi là “không có tướng mạo vượng phu”.
Tôi làm bục mặt ra, nhà chồng thì chả coi mình ra gì thì đương nhiên tôi kiếm được bao nhiêu thì phải giắt vào cạp quần hết rồi chứ ngu dốt đâu mà để cho nhà chồng hưởng. Chắc vì chuyện này mà mẹ chồng tôi lại càng lồng lộn lên.
Nhưng, tôi đã đồng ý. Vâng, đúng vậy! Tôi đồng ý đi hỏi vợ mới cho chồng mình, không phải vì lòng tôi dịu dàng, thuần khiết như nước suối trong veo, mà bởi vì tôi có kế hoạch của mình cả. Tôi đi hỏi vợ mới cho anh ta và tiện thể tôi tặng anh ta một món quà kỳ diệu – tờ đơn ly hôn, đánh dấu sự khởi đầu cho cuộc sống tự do, không còn bị xiềng xích bởi những chuẩn mực lạc hậu, không còn bị những lời chỉ trích vô căn cứ, ngớ ngẩn.
Cả mẹ chồng lẫn ông chồng vô tri của tôi đều ngỡ ngàng vì lúc nào chả nghĩ tôi không dám bỏ chồng. Cái lúc tôi bước đi trên con đường riêng, không còn phải sống dưới cái bóng của một cuộc hôn nhân đầy rẫy sự khinh miệt và không trân trọng, tôi cười không ngậm được mồm, bởi tôi biết, tôi đã giành lại được cuộc đời của mình và không còn là con rối trong gia đình kia nữa
Tài sản của tôi nào có đứng tên tôi mà đứng tên mẹ đẻ tôi hết nên chẳng có cái gì cho mẹ con nhà đấy đòi chia chác hết. Tôi biết thừa cả mẹ lẫn con kiểu gì cũng nhăm nhe đòi hỏi quyền lợi dù chả bỏ ra tí công sức nào nên tôi luôn đề phòng và cảnh giác. Nói trắng ra là cái đứa con dâu không vượng phu mà bà mẹ chồng tôi chê ỏng chê eo chỉ cần không phải sống cùng con trai bà là đời lên hương ngay!