Gần 2 năm nay, vợ chồng đi làm bao tiền đều chẳng dám chi tiêu mà tích cóp được 300 triệu. Hai đứa dự định để đó bồi bổ sức khỏe thêm rồi sẽ đi thụ tinh trong ống nghiệm (IVF).
Từ sau đám cưới, tôi luôn coi nhà ngoại như nhà mình và coi bố mẹ vợ hệt như bố mẹ đẻ mà đối đãi. Chính vì thế, dù ở cách xa nhà vợ hơn 20 cây số nhưng cứ khoảng 2 tuần tôi lại đưa vợ về ngoại chơi. Bố vợ đã mất mấy năm trước nên nhà ngoại chỉ còn có mẹ và em trai vợ sống.
Có lẽ vì em trai vợ là con út trong nhà lại hợp tính nên được bà ngoại thương yêu hơn. Với con gái, con rể, bà đối xử bình thường nhưng với con trai lại đối xử thiên vị hẳn. Cái gì bà cũng để dành cho em. Em ấy mới học xong đại học, ra trường công việc chưa ổn định mà bà đã mua cho xe máy đẹp để đi. Em muốn thứ gì bà chiều theo thứ đó. Trong khi với con gái, con rể thì thờ ơ.
Vợ chồng tôi đã thăm khám, uống thuốc, thực hiện thụ tinh nhân tạo nhiều lần mà chưa có kết quả. (Ảnh minh họa)
Vợ tôi bị lạc nội mạc tử cung nên hiếm muộn từ khi lấy nhau đến giờ. Dù đã thăm khám, uống thuốc, thực hiện thụ tinh nhân tạo nhiều lần mà chưa có kết quả. Gần 2 năm nay, vợ chồng đi làm bao tiền đều chẳng dám chi tiêu mà dồn vào tích cóp được 300 triệu. Hai đứa dự định để đó bồi bổ sức khỏe thêm thì đi thụ tinh trong ống nghiệm (IVF).
Đúng lúc như vậy thì mẹ vợ gọi điện sang hỏi vay con rể 1 khoản tiền. Bà nói rằng, em vợ khiến bạn gái nó mang bầu nên phải tổ chức đám cưới sớm hơn dự định. Vì bao tiền tích cóp trước đó bà đã dồn hết vào xây 1 căn nhà 3 tầng mới cho em ấy ở ngay bên cạnh nên giờ không có tiền đám cưới cho con út.
Thấy vậy tôi mới bảo sẽ cho bà vay 200 triệu nhưng bà nói không đủ phải cho vay tất. Bởi vì lần này cưới con trai duy nhất cũng là con cuối cùng nên bà phải làm lớn và đàng hoàng cho mở mày mở mặt. Tôi nói muốn chừa lại 100 triệu chữa hiếm muộn nhưng bà bảo con cái là cái duyên, không phải cứ tốn kém chữa bệnh là có con. Việc cưới em cần trước nên chúng tôi là anh chị phải có trách nhiệm lo toan cùng.
Mẹ vợ nói cũng không sai nên tôi rút hết 300 triệu đưa cho bà lo đám cưới. Ngày cưới 2 vợ chồng tôi còn cố gắng mừng em 2 chỉ vàng. Đưa cho mẹ vợ số tiền chữa hiếm muộn, thật sự tôi cũng không mong ngày lấy lại. Lúc nào có bà đưa chúng tôi còn không có thì cũng không cần trả.
Sau đám cưới và khi chi trả hết các khoản chi tiêu, mẹ vợ tôi vẫn cầm trong tay 220 triệu đồng. Cứ nghĩ bà sẽ trả lại cho con gái con rể 1 khoản chữa vô sinh nhưng lại cầm hết đi mua cho con trai 1 chiếc xe ô tô cũ để đi lại. Thấy vậy, vợ tôi mới bức xúc đòi mẹ đẻ 100 triệu để làm IVF.
Lúc bị con gái đòi tiền, mẹ vợ còn ngang ngược:
“Mẹ nợ 2 đứa từ khi nào. Hai vợ chồng con đưa cho mẹ 300 triệu là tự nguyện chứ ai bắt đâu, làm gì có giấy vay nợ gì. Hơn nữa, là anh chị trong nhà phải có trách nhiệm cùng mẹ lo đám cưới cho các em, sao lại nói từ vay mượn ở đây”.
Thấy mẹ vợ phủi sạch chuyện vay mượn và chỉ biết vun vén cho con trai con dâu nên 2 vợ chồng tôi quyết đòi bằng được không thiếu 1 đồng số tiền đã cho vay. Ban đầu bà cãi lấy cãi để, nhưng về sau sợ các con làm um lên mất mặt với họ hàng và thông gia nên đành phải hứa sẽ gom tiền trả lại cho chúng tôi.
Mẹ vợ phủi sạch chuyện vay mượn và chỉ biết vun vén cho con trai con dâu nên 2 vợ chồng tôi quyết đòi bằng được không thiếu 1 đồng số tiền đã cho vay. (Ảnh minh họa)
Thật sự, chẳng bao giờ tôi nghĩ sẽ đòi lại tiền cho mẹ vợ vay nhanh đến vậy nhưng bà làm tôi quá thất vọng. Tháng sau tôi sẽ dành số tiền này đưa vợ đi IVF. Không biết IVF hiện nay tốn chi phí hết bao tiền?