‘Không dưới 1 lần lão bóng gió nghi ngờ em bớt tiền sinh hoạt của gia đình tuồn cho nhà ngoại như thế. Bực nhưng em bơ đi không thèm nói lại…’, người vợ tâm sự.

Phụ nữ chọn chồng kỹ tới đâu thì sau cùng họ chỉ mong lấy được người biết trân quý, yêu thương mình thật sự, còn mọi thứ khác đều không quan trọng. Nếu không may chọn phải người đàn ông ích kỷ, hẹp hòi thì với người phụ nữ ấy, hôn nhân không khác gì nấm mồ chôn đi tình yêu, sự hi sinh của họ. Có điều không phải lúc nào họ cũng cam chịu, khi mọi thứ vượt quá giới hạn, họ sẽ ‘vùng lên’ hơn với cách rất riêng của mình giống cô vợ trong câu chuyện dưới đây.

‘Trước giờ em luôn sợ sống cảnh ngửa tay xin tiền chồng nên ngay sau cưới, em đã chắc mẩm dù thế nào cũng phải đi làm, tự chủ kinh tế. Được cái em là đứa sống thực tế, cái gọi là một túp lều tranh, hai trái tim vàng là em không tin. Em thấy, trong hôn nhân, kinh tế tài chính quyết định tới 70% hạnh phúc vợ chồng. Sau mới tính tới tình cảm, rồi tính cách, hành xử của đôi bên.

Thế nhưng nói trước, bước chẳng qua các chị ạ. Cưới được hơn năm em mang bầu, do nội tiết kém, chửa dọa sảy mấy lần. Giữ mãi tới tuần 34 thì đẻ non, con phải nằm lồng kính cả tháng mới được về nên sức khỏe của thằng bé kém hơn hẳn so với những đứa đẻ cùng.

Hết cữ, em định nhờ bà ngoại lên chăm con cho em đi làm trở lại nhưng chồng em một mực không cho. Lão bảo: ‘Sức khỏe của con mới là quan trọng. Tạm thời em xin nghỉ việc không lương tới khi con cai sữa hãy đi làm. Kinh tế trong thời gian này anh lo’.

 

Ảnh minh họa 

Ảnh minh họa

Ban đầu em cũng do dự vì sợ cái cảnh ngồi nhà tiêu tiền chồng, sớm muộn rồi cũng chí chóe. Song sau thương con, cộng thêm lúc thằng bé được 7 tháng em lại nhỡ, dính bầu lần 2 nên thôi em chấp nhận ở nhà.

Khoảng 4, 5 tháng đầu mọi thứ cũng diễn ra suôn sẻ, nhận lương là lão đưa cho em 15 triệu, lão giữ lại 5 triệu ăn trưa, đi lại xe cộ. Em chi tiêu thế nào lão cũng không hỏi. Thiếu em bảo đưa thêm lão cũng vui vẻ.

Song dạo gần đây tự nhiên lão cứ cằn nhằn việc em chi tiêu, kiểu như: ‘Em tiêu cái kiểu gì mà cứ mỗi ngày một đội tiền lên thế. Trước 15 triệu có tháng còn dư, giờ 16, 17 triệu cũng vẫn thiếu là sao?’.

Đã vậy đợt này 2 đứa em ruột em nó mới chuyển tới thuê trọ gần nhà em nên thi thoảng chúng nó hay sang ăn uống tụ tập. Cả hai đứa đều còn đang là sinh viên, đứa năm thứ 2, đứa năm cuối.

Dạo đầu lão cũng vui vẻ nhưng đợt này lão thái độ hẳn. Tuy rằng trước mặt bọn nó lão không nói gì nhưng khi 2 đứa về rồi, lão liền cằn nhằn: ‘Suốt ngày kéo nhau sang ăn uống thế, bảo sao từng nào tiền cũng hết. Chỉ khổ thằng này lai lưng kiếm tiền’.

Không dưới 1 lần lão bóng gió nghi ngờ em bớt tiền sinh hoạt của gia đình tuồn cho nhà ngoại như thế. Bực nhưng em bơ đi không thèm nói lại.

Cho đến hôm qua, lão đi làm về đúng lúc em gái em sang chơi. Thấy hai chị em ngồi nói chuyện, trên tay em em cầm mấy tờ 500 nghìn, mặt lão sầm lại. Đợi lúc em vợ về, hắn trợn mắt quát em: ‘Đấy, tôi nói có sai đâu. Sau lưng tôi cô cứ dấm dúi cho tiền các em cô, bảo sao tiền tôi đưa từng nào cũng không đủ. Cô bỏ ngay cái kiểu đó đi. Mình tôi đi làm nuôi cả nhà, cô không thương thì cũng đừng vác tiền của tôi cho nhà cô. Tôi không đủ sức gánh đâu’.

Nghe lão nói, em lộn ruột lộn gan. Chẳng buồn nói lại nửa lời, em lẳng lặng về phòng, mở tủ lấy cuốn sổ ghi chép đặt xuống mặt bạn bảo: ‘Anh xem cho kỹ rồi hãy nói. Nhớ nhìn sang cột bù trừ nhé’.

Lão trợn mắt nhìn vợ, em bảo: ‘Nhìn sổ ấy, nhìn tôi làm gì’. Thế là lão mới cúi xuống mở sổ ra. Đó là toàn bộ chi tiêu sinh hoạt từng ngày em ghi lại sau khi nghỉ việc trông con. Từ mua mớ rau, sợi chỉ em ghi hết. Chẳng tháng nào là tháng tiêu dưới 15 triệu. Đúng là chỉ tiền ăn, tiền bỉm của con thì không tới nhưng nay con ốm, mai bố mẹ chồng dưới quê gọi lên báo không khỏe em lại phải gửi về đôi ba triệu. Lão đi làm có để ý đấy là đâu, em kể thì lão bảo tự em liệu.

Ảnh minh họa

Ảnh minh họa

Có lần hết tiền, em lại phải vay của 2 cô em gái. Bọn nó tuy là sinh viên đi làm thêm nên 1 tháng mỗi đứa cũng kiếm được 4 – 5 triệu. Lúc vừa rồi là em gọi nó sang trả lại tiền em vay tháng trước. Cụ thể thế nào, chi việc gì em ghi rõ trong mục ghi chú bù trừ’.

Lão nhìn đỏ mặt im lặng. Tính lão thế, lúc đó không nói gì đâu, nhưng tới tối nằm cạnh mới mon men ôm em xin lỗi các chị ạ.

Đấy theo kinh nghiệm của em, tài chính phân minh nên chi tiêu cứ ghi chép rõ ràng để tới khi cãi vã có cái mà đối chiếu cho các lão tịt miệng luôn’.

Chiêu trị chồng của cô vợ trên được hội chị em nhiệt tình ủng hộ. Với những anh chồng tính toán, gia trưởng thì nhịn mãi không phải là giải pháp mà vợ cần phải cứng mạnh dạn ‘uốn nắn’ cho cuộc sống hôn nhân được dễ thở. Cũng qua đây, chúng ta rút ra 1 kinh nghiệm, là vợ chồng nhưng tài chính càng nên rạch ròi, chi tiêu tiêu ghi chép cụ thể để 2 người cùng thông qua sẽ tránh được cãi vã, nghi ngờ không đáng có.