Tôi không ngờ, em chồng lại mạnh miệng nói ra câu đó.

Lấy chồng giàu nhưng em chồng lại xin tôi đến chăm sóc ở cữ 3 tháng

Em chồng tôi tên Thúy, vừa tốt nghiệp cấp 3 thì đã lấy chồng. Hiện tại, em nhỏ hơn tôi 5 t.uổi mà đã có 3 đứa con, công việc cũng bấp bênh. Thúy thuộc kiểu người thích hưởng thụ cuộc sống thay vì bươn chải k.iếm t.iền, cứ nhà hết gạo, em lại về nhà mẹ đẻ xin; hết t.iền mua thức ăn, em lại ngọt nhạt xin t.iền bố mẹ hoặc chồng tôi. Thời gian đầu về làm dâu, thấy em chồng túng thiếu nên tôi cũng hay giúp đỡ.

Tôi mua sữa cho thì em ấy bảo con mình không chịu uống sữa này. Tôi mua quần áo thì Thúy nói con mình mặc không vừa, rất phung phí. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi quyết định đưa em chồng mỗi tháng 3 triệu thì em lại vui vẻ đồng ý. Hơn 1 năm nay, đều đặn ngày có lương, tôi lại chuyển cho em chồng 3 triệu. Nhiều người bảo tôi dại quá khi “dài tay” cho t.iền “người dưng” nhưng tôi nghĩ mình làm ra t.iền, em chồng cũng là người nhà chứ chẳng phải xa lạ gì. Dù vậy, tôi vẫn nhận ra Thúy đang “ lợi dụng” mình. Em ấy không chịu đi làm nữa mà lấy lý do cần phải đưa đón con đi học để nghỉ việc. Em rể ngày làm ngày nghỉ, tháng mưa thì nghỉ nguyên cả tháng nên t.iền bạc không có. Cứ thiếu t.iền, em lại hỏi xin tôi hoặc xin chồng tôi. Chồng tôi thương cháu nên dù bất mãn cảnh em gái sống dựa dẫm thì vẫn cho t.iền.

Tuần trước, tôi bực bội kể chuyện Thúy tiếp tục xin t.iền mình để mua quần áo, cặp sách cho con. Trong khi em rể nhậu nhẹt mà không chịu đi làm, em chồng cứ bấu víu vào mình và mặc định việc anh chị phải giúp đỡ em là điều hiển nhiên. Bố mẹ tôi nghe xong thì bảo tôi hãy thử lòng em chồng xem sao? Ông bà bày kế, tôi thấy hay hay nên đã làm theo.

Tôi mời vợ chồng Thúy sang chơi, ăn bữa cơm tối. Dĩ nhiên, bữa cơm được nấu rất ngon, đa dạng món và hấp dẫn. Ăn xong, tôi bảo với Thúy là mình đầu tư làm ăn với bạn bè nhưng thua lỗ, giờ đang nợ t.iền tỉ, Thúy có thể đứng ra vay t.iền giúp tôi không, chỉ cần Thúy vay giúp tôi 150 triệu là được rồi.

Ai ngờ, em chồng ngúng nguẩy không chịu, còn nói một câu khiến tôi sững sờ: “Em không đứng ra gánh nợ cho chị đâu. Chị tự làm thì tự tìm cách giải quyết đi chứ. Nhưng làm gì thì làm, mỗi tháng nhớ chuyển cho em 3 triệu, nếu không em không có t.iền nuôi con đâu”. Tôi bực tức đáp trả rằng mình đang gồng nợ nần thì làm sao có t.iền cho em nữa, em phải tự lo cho cuộc sống của mình đi, lớn hết rồi, đừng có dựa dẫm vào ai nữa.

Tôi vừa nói thế, Thúy đã bật khóc rồi gọi chồng đi về, về gấp. Nhìn dáng vẻ vừa đi vừa vùng vằng của em chồng, vợ chồng tôi lắc đầu nhìn nhau. Đúng là chỉ cần một phép thử nhỏ xíu thôi, Thúy đã lộ ra bản chất là kẻ ỷ lại, không có chí tiến thủ hay trách nhiệm trong cuộc sống. Chồng bảo tôi cứ cắt khoản 3 triệu/tháng đi, cho vợ chồng Thúy có động lực làm ăn, chứ vợ chồng tôi cho t.iền mãi cũng không giải quyết được gốc rễ vấn đề mà chỉ càng làm Thúy vô ơn thêm. Nhưng tôi lại thấy thương cho 3 đứa nhỏ, sắp vào năm học mới rồi, tôi mà không đưa t.iền thì tụi nhỏ lấy đâu ra quần áo mới, cặp và bút vở mới? Đúng là đau đầu quá.