×

Tôi là con gái lớn trong gia đình, một mình gồng gánh nuôi 2 em trai ăn học. Vừa đi lấy chồng được 2 năm thì bố mẹ làm di chúc chia đất cho 2 em mà không có tên tôi. Quá u.ất ứ..c, tôi lập tức họp gia đình hỏi cho ra nhẽ nào ngờ mẹ liền đưa ra 1 tờ giấy Xin Từ mặt con….

Cũng vì danh giá, nên bố mới lo lót cho con vào học một trường đại học danh tiếng. Vốn thừa hưởng gen thông minh từ bố mẹ, con cũng học được, cũng tốt nghiệp được, nhưng có được tấm bằng loại ưu là nhờ có những lần bố phóng tay “nhả đạn”.

Cầm lá đơn trên tay, con hoàn toàn sụp đổ. Lẽ nào con lại là người đáng bỏ đi như thế. Con đã chán ngấy cái cảnh sống không bằng chết này lắm rồi. Nhưng những khi con gục ngã có ai ở bên con cho con điểm tựa để mà gượng dậy, hay chỉ toàn là những lời sỉ nhục, nhạo báng.

– Mày là đồ hạ đẳng!

– Mày là đồ bỏ đi!

– Là người thừa của xã hội.

Đó là những lời “đẹp đẽ” nhất mà người bố của con “dành tặng” cho con. Nhưng con ra nông nỗi này là vì ai? Vì ai bố có biết không?

Gia đình chẳng có tình yêu thương!

Con đã ý thức được điều này khi con mới chỉ là một cậu bé. Nhà mình giàu có thật đấy, danh giá thật đấy, nhưng chỉ là cái vỏ bề ngoài. Còn bên trong nó đã mục ruỗng từ khi bố có người đàn bà khác.

Khi con mới chỉ bước vào học lớp 1, con đã ngơ ngác khi nhìn thấy bố “thơm” lên má một người phụ nữ không phải mẹ con trên chính chiếc giường đêm đêm bố mẹ vẫn ngủ. Ngày đó, con không hiểu tại sao bố và cô ấy lại cứ “vật” nhau rồi kêu lên những âm thanh khó hiểu. Con ngây thơ đứng nhìn cho đến khi bố nhìn thấy con, đôi mắt tròn xoe.

Phải lớn lên chút nữa con mới hiểu đó là sự “ngoại tình”. Cũng từ ngày đó, con thấy bố mẹ khác trước nhiều lắm. Thỉnh thoảng con lại thấy mẹ khóc, đôi mắt thâm quầng, trên người thỉnh thoảng lại có vết thâm tím.

Con lớn lên trong một gia đình như thế đấy. Bố đi ngày một nhiều hơn, mỗi khi về chỉ biết cho con một “cục tiền” mà không hiểu con thèm được bố mẹ dẫn đi công viên chơi như thế nào. Mẹ chán nản bố, cũng chỉ còn biết lao vào công việc, mẹ nghĩ rằng con chỉ cần có tiền, có quần áo đẹp, đồ chơi xịn là sẽ có thể thành người.

Cả bố và mẹ chưa khi nào biết con thực sự cần gì, con thực sự thích gì. Mà chỉ biết mải mê với những công việc của mình.


Con đã ngơ ngác khi nhìn thấy bố “thơm” lên má một người phụ nữ không
phải mẹ con”… (Ảnh minh họa)

Con là thằng bụi đời!

Điều này nói ra tưởng chừng vô lí lắm. Bố mẹ chỉ có độc mình con. Con được sống trong một ngôi nhà mà người ta hay gọi là biệt thự. Vậy tại sao con lại thành thằng bụi đời. Trớ trêu thật!

Không đi lang thang, không đi bụi đời để ở nhà chứng kiến cảnh bố đắm say với người đàn bà khác, làm ô uế chiếc giường lúc nào cũng trải ga trắng muốt của mẹ con hay sao? Bố mẹ không biết rằng đã từ lâu con sợ trở về căn nhà nguy nga ấy. Nếu không phải chứng kiến những cảnh thác loạn bẩn thỉu thì là cảnh bố mẹ cãi vã nhau, tranh nhau “đúng”.

Con trở thành một thằng không nhà, kết thân với đám bặm trợn ngoài phố. Chúng nó rủ con bỏ học, rủ con đi chơi bi-da, rồi rủ con hít một hơi cái bột trăng trắng. Bố mẹ có biết lúc đó con cảm thấy như thế nào không? Con thấy mình lơ lửng ở một nơi thật đẹp, nơi ấy có bố mẹ cười vui đón con vào lòng, nơi ấy căn nhà mình không còn hoang lạnh nữa…

Con đến với “bột trắng” như thế. Mỗi khi con buồn, mỗi khi được chứng kiến những cảnh tượng không nên thấy, con lại vùi mình trong làn khói trắng để quên đi hết những gì là buồn đau, tủi nhục. Thứ bột trắng ấy cho con thứ mà bố mẹ không cho con được, đó là cảm giác lâng lâng, nhẹ nhàng giống như người ta trút được một gánh nặng trên vai.


Con vô cùng chán nản khi chứng kiến cảnh bố mẹ cãi vã nhau… (Ảnh minh họa)

Bố mẹ cố gắng năm lần, bảy lượt thuê chuyên gia về cai nghiện “kín” cho con, để không làm vấy bẩn cái danh giá của bố mẹ. Nhưng tuyệt nhiên con chẳng thấy có chút gì tình thương của phụ mẫu dành cho con.

Cũng vì danh giá, nên bố mới lo lót cho con vào học một trường đại học danh tiếng. Vốn thừa hưởng gen thông minh từ bố mẹ, con cũng học được, cũng tốt nghiệp được, nhưng có được tấm bằng loại ưu là nhờ có những lần bố phóng tay “nhả đạn”. Hình như con học không phải cho con mà là cho bố mẹ. Rồi con cũng đi làm, một công việc đáng mơ ước với bao nhiêu người.

Những lúc tỉnh táo, con cũng là một gã trai bảnh bao, lạnh lùng, trầm tính, khiến biết bao đứa con gái mê mẩn. Nhưng mỗi khi con không làm chủ nổi mình, mỗi khi chứng kiến cảnh mẹ khóc vì bố cặp bồ với cả những đứa con gái kém tuổi con, mỗi khi chứng kiến cảnh bố mẹ cãi vã nhau, con lại nhớ tới làn khói trắng.

Nghiện rồi, bố mẹ lại lôi con về, làm đủ mọi cách để con quên nó đi. Bao nhiêu thuốc bổ, thuốc bệnh bố mẹ tống vào người con, nhưng bố mẹ không biết con chỉ cần một liều thuốc tinh thần mà thôi.

“Tôi viết đơn này xin được từ con trai. Từ nay, trước pháp luật tôi và nó sẽ không có gì ràng buộc nhau nữa. Giữa tôi và nó không còn trách nhiệm gì với nhau”…

Đọc những dòng chữ này. Con hoàn toàn suy sụp. Con hư hỏng, nhưng có bao giờ bố mẹ tự hỏi vì sao con hư?

Related Posts

Our Privacy policy

https://tinhay8.com - © 2024 News