Người ở lại vừa đau buồn, nhớ thương, gánh nặng biết bao nhiêu cho con cái, cha mẹ và cả người bạn đời. Tai nạn giao thông thật ám ảnh”, chị Trần Thị Ánh Tuyết (38 tuổi, ngụ Q.12, TP.HCM) mở đầu câu chuyện về cuộc đời mình.
“Nghe bác sĩ kết luận, tôi gục ngã”
Ngày 27.6.2019, anh Đỗ Hoài Thiện (sinh năm 1982) đi cùng 3 người khác trên chiếc Innova 7 chỗ từ TP.HCM về Sóc Trăng. Khi qua cầu Hàm Luông (tỉnh Bến Tre) thì va chạm với xe cẩu tuột dốc khiến cả hai xe bị văng xuống kênh. Vụ tai nạn khiến 3 người chết, trong đó có anh Thiện.
Hiện trường vụ tai nạn khiến 3 người trên xe không qua khỏi
ẢNH: BẮC BÌNH
Đang loay hoay lo cơm nước, chị Tuyết nhận điện thoại nghe tin sét đánh ngang tai. “Tai nạn nghiêm trọng lắm”, người báo tin nhấn mạnh khiến chị không khỏi lo lắng. Tức tốc, chị cùng với vài người bạn bè thân của chồng di chuyển xuống bệnh viện.
Trên đường đi, chị có linh tính chẳng lành nhưng vẫn luôn hy vọng phép màu sẽ xảy ra, vì chỉ 2 năm trước, chồng chị cũng bị tai nạn giao thông chấn thương sọ não, gãy xương hàm, xương đòn rất nặng mà anh còn có thể vượt qua được, chẳng thể nào, số anh lại bạc đến vậy…
Tới bệnh viện ở Bến Tre, nhìn chồng, chị càng tin vào linh tính của mình hơn. Cố kìm nén cảm xúc, chị cùng mọi người chuyển anh lên Bệnh viện Chợ Rẫy (TP.HCM). Tại đây, bác sĩ nói chồng chị không qua được vì bị sình làm ngạt đường thở. Bác sĩ chích cho một mũi thuốc vàng, giữ ấm cơ thể để kịp đưa anh về Tiền Giang lo hậu sự.
Người trụ cột của gia đình ra đi mãi…
ẢNH: NVCC
Chị Tuyết tâm sự: “Dù biết là sẽ như vậy nhưng nghe bác sĩ kết luận thì tôi gục ngã hoàn toàn, tôi không thể gượng nổi. Vụ tai nạn trước kinh hoàng như vậy anh còn vượt qua được, sao lần này lại không. Bạn bè anh động viên bảo tôi không được khóc để còn lo hậu sự chu toàn cho anh và là chỗ dựa cho 2 con”.
Lo xong hậu sự cho chồng, trở lại căn nhà 16m2 ở Sài Gòn, suốt thời gian dài chị không thể chợp mắt. Cô con gái nhỏ vốn được ba cưng chiều nhất nhà cũng hụt hẫng, tay luôn ôm con gấu bông nhỏ, nói, cười rồi hát một mình.
“Năm đó bé nhỏ vào đầu lớp 2 mà không biết chữ gì, y như bị trầm cảm. Nhìn bạn nào chơi bên cha mẹ là nó thèm lắm. Tôi nghĩ thương con thiếu tình cảm của cha chứ không lo thiếu ăn thiếu mặc, tình cảm mới là thứ quan trọng. Trong nhà nhìn qua nhìn lại không có bóng người đàn ông buồn lắm. Phải mất hơn 1 năm, thấy tôi khóc nhiều quá, bé tự thay đổi. Hôm vừa rồi vẽ hình tặng sinh nhật mẹ nó còn vẽ mái nhà có cha ở đó nữa, nghĩ mà đứt ruột”, chị bộc bạch.
Mẹ chị từ Thừa Thiên – Huế phải vào ở bên động viên, lo cho mấy mẹ con. Bạn bè của chồng cũng luôn chia sẻ, giúp đỡ ba mẹ con để chị vượt qua được cú sốc này.