Có ai tổ chức đám cưới xong bị trầm cảm như tôi không? Sứt mẻ tình cảm gia đình quá nhiều nên đến giờ đã 2 tuần rồi vợ chồng tôi vẫn chưa về bên ngoại để lại mặt, dù 2 nhà cách nhau chỉ vài con phố.

Vợ chồng tôi yêu nhau 6 năm nhưng không có ý định tổ chức cưới xin. Bởi lẽ nhìn bạn bè người thân xung quanh đổ vỡ quá nhiều, hôn nhân không hạnh phúc, kèm theo vô số vấn đề mâu thuẫn trong cuộc sống gia đình nên chúng tôi không muốn bước vào thế giới đáng sợ ấy.

Nhưng rồi người tính không bằng trời tính. Ông bà nội tôi và bà ngoại bạn trai đều sức khỏe yếu, họ lần lượt đổ bệnh liệt giường từ đầu năm đến nay. Cả 3 đều nói nguyện vọng cuối cùng là được nhìn 2 cháu kết hôn. Thế là cả họ vun vào giục chúng tôi làm đám cưới, khiến 2 đứa đành phải thuận theo ý muốn của các cụ.

Vì là ngày trọng đại trong cuộc đời nên chúng tôi mất 3 tháng để chuẩn bị mọi thứ. Váy cưới tôi đặt may riêng ở một xưởng nhỏ, đơn giản nhưng rất xinh. Thiệp mời do chồng tôi tự thiết kế, quà tặng khách mời dự đám cưới thì được bạn bè hỗ trợ làm giúp. Hoa cưới cũng được bạn thân tài trợ, bánh trái trong đám hỏi cũng được người quen tặng luôn.

Tuy nhiên phần quan trọng nhất trong đám cưới thì vợ chồng tôi lại không được chọn theo ý mình. Bố mẹ tôi ép phải tổ chức hôn lễ ở nhà hàng của một người quen. Không phải tôi khinh thường người ta nhưng thực sự khi xem ảnh qua mạng thì tôi thấy nhà hàng ấy quá nhỏ, trang trí không đẹp và giá cả cũng đắt.

Mọi người có kinh nghiệm tổ chức tiệc cưới rồi thì nhận xét công bằng giúp tôi, 5 triệu 1 mâm cỗ chỉ toàn thịt gà luộc, giò xào, rau củ kho quẹt với súp cua này nọ thì có đáng không? Trong khi vợ chồng tôi tham khảo vài địa điểm làm tiệc cưới ngoài trời khác, họ tính chi phí tiệc buffet theo đầu người hợp lý hơn rất nhiều. Ít nhất cũng tiết kiệm được hẳn vài chục triệu tiền cỗ nếu chọn theo ý vợ chồng tôi.

Cơ mà vì phận con cái nên chúng tôi đành nhượng bộ phụ huynh. Mấy lần bàn chuyện chúng tôi đều cãi nhau với bố mẹ, xong còn mâu thuẫn chuyện dựng rạp với chọn mẫu rạp nữa. Mẹ tôi thì đụng đến cái gì cũng kêu tiếc tiền, đòi bỏ qua hoặc “làm sơ sơ cho có lệ” khiến tôi không vui nổi.

Tôi là chị cả trong 3 đứa con, cũng là đứa đầu tiên xuất giá. Thế mà bố mẹ lại không muốn tôi có một đám cưới trọn vẹn, cái gì cũng ép tôi phải làm theo ý họ và chẳng quan tâm thời buổi này xu hướng tiệc cưới ra làm sao. Những cái bố mẹ chọn đều khá lỗi thời, bất hợp lý và có phần tốn kém hơn dự kiến nữa. Song họ lại không nghe chúng tôi góp ý, động tí là nói con cái hỗn láo nên tôi rất khó chịu.

Mẹ chồng bỗng dưng bảo cho căn nhà, tôi ngỡ ngàng khi nghe bà tiết lộ cuộc trò chuyện với thông gia lúc đêm khuya- Ảnh 1.

Đến ngày đám cưới thì đủ chuyện phiền phức xảy ra. Tôi đã nhờ mẹ nhắc nhở không ai được lên phòng tân hôn để cô dâu còn trang điểm và chuẩn bị mọi thứ riêng tư. Song mấy đứa trẻ hàng xóm vẫn chạy lên phòng tôi nghịch phá, chẳng ai quản lý chúng và đuổi cũng không chịu đi. Kết quả chúng làm vỡ mấy bức tượng trang trí trên giá sách, rồi ăn kẹo bôi bẩn dính hết lên chiếc váy cưới tâm huyết của tôi.

Thực sự lúc ấy tôi đã muốn khóc rồi, nhưng đám bạn thân và cả chồng tôi đã cố gắng hỗ trợ để xử lý những sự cố ngoài ý muốn. Tôi cũng kiềm chế cảm xúc lại để ngày vui của mình được trọn vẹn hơn. Tuy nhiên tới lúc gia đình đôi bên trao quà cưới, thấy mẹ ruột đưa đúng 2 chỉ vàng thì tôi đã tủi thân rơi nước mắt.

Cởi váy cưới ra xong tôi nói luôn với chồng rằng sẽ tạm thời không quay về bên ngoại nữa. Quá nhiều chuyện xảy ra khiến tôi buồn và thất vọng. Thậm chí chưa tàn tiệc cưới, khách vẫn đang ngồi ăn uống vui vẻ thì mẹ tôi đã nhắc: “Tiền mừng cưới các con phải đưa hết đây để bố mẹ thanh toán trả nhà hàng, vì đám cưới của con chứ không phải của bố mẹ nên các con phải có trách nhiệm lo hết chi phí”.

Tôi rất sốc khi nghe thấy câu đó. Bản thân tôi chưa từng mong đợi sẽ được cho nhiều tài sản khi kết hôn, nhưng của hồi môn mẹ cho có mỗi 2 chỉ vàng, lại còn bắt vợ chồng tôi nộp luôn cả tiền mừng cưới để trả cỗ! Nhà người khác thì bố mẹ thương con chẳng hết, cái gì cũng bỏ tiền ra lo cho con. Riêng nhà tôi thì bố mẹ chỉ sợ thiệt thòi, cái gì cũng bắt con phải gánh.

Quá chán nản nên cưới xong tôi chẳng đăng ảnh hay khoe gì lên mạng. Mọi người đều ngạc nhiên thắc mắc tại sao ngày vui của mình mà lại không đăng hình cưới lên để làm kỉ niệm? Tôi chỉ đáp rằng mình mệt nên chẳng có thời gian đăng.

Sau đấy bố mẹ tôi gọi điện rất nhiều để hỏi tôi đã thanh toán tiền rạp, tiền cỗ, tiền linh tinh đủ thứ chưa. Tôi buồn đến phát khóc, ngày nào chồng cũng phải an ủi cả tối mới ngủ được. Người ta cưới xong thì hạnh phúc vui vẻ, còn tôi thì ngược lại hoàn toàn. Đám cưới trở thành kỉ niệm kinh hoàng mà tôi muốn quên đi nhất. Ai hỏi tôi về ngày đó là tôi chỉ muốn nó biến mất khỏi cuộc đời mình luôn.