Chú dì tốt bụng nhận nuôi cháu
Tôi tên là Châu Vũ. Năm 12 tuổi, bố mẹ tôi trên đường đi làm không may gặp tai nạn mà qua đời. Tôi trở thành đứa trẻ mồ côi, chuyện này đã đả kích tinh thần tôi rất lớn.
Tôi được chú ruột và dì nhận nuôi. Từ khi đến nhà chú dì ở, họ yêu thương, chăm sóc tôi như con ruột của mình. Cho dù gia đình chú cũng không phải là có điều kiện nhưng chú luôn cố gắng lo cho tôi mọi thứ tốt nhất.
Nếu trong nhà có đồ gì ngon, chú và dì sẽ nhường cho tôi ăn trước, nên vậy, hai em nhà chú cũng vì thế mà ghen tỵ, nói tôi không biết điều vì chỉ là con nuôi.
Sống một thời gian tôi mới biết là hai em trai nhà chú bị chiều hư, tính tình ích kỉ. Mỗi lần đi học về nhà thì chỉ biết ăn, không biết dọn dẹp nhà cửa, hay tự nấu cơm.
Tuy chú dì đối xử với tôi rất tốt nhưng tôi chỉ muốn nhanh chóng trưởng thành, để sống cuộc đời riêng mình. Thế nên là tôi biết là tôi học không giỏi nên sau khi tốt nghiệp cấp 3, tôi đã ra ngoài làm việc.
Từ lúc ra ngoài đi làm, tôi rất ít khi về nhà. Nhưng trong lòng tôi luôn luôn khắc ghi công ơn dạy dỗ của chú gì. Tôi hứa với bản thân mình tôi sẽ báo đáp học và chăm sóc hai người khi về già.
Sau một thời gian dài vất vả nỗi lực, tôi đã tiết kiệm một khoản tiền, dùng nó để xây một căn nhà ở quê. Sau này, dì cũng giới thiệu cho tôi người vợ hiện tại của mình.
Vợ tôi là người ngoan ngoãn, tốt bụng. Cô ấy biết tôi mất bố mẹ từ nhỏ nên không đòi hỏi tôi bất kì điều gì khi cưới. Nhà bố mẹ vợ tôi cũng vậy, họ đối xử với tôi khá tốt.
Tôi kết hôn được một khoảng thời gian thì hai em nhà chú cũng lập gia đình. Nhưng hai người họ không phải là người con hiếu thảo, tết lễ rất ít khi về thăm gia đình. Còn tôi thì thường xuyên dành ít thời gian của bản thân về hỏi han chú dì. Mỗi lần đến, cả hai người đều xúc động vì có mơ cũng không dám mơ tôi đối xử họ tốt đến như vậy.
Hai người con trai vô tâm
Cách đây 5 năm, dì tôi qua đời, từ đó sức khỏe của chú tôi ngày càng kém đi.
Một buổi sáng nọ, chú tôi đi ra ngoài mua ít đồ, trời mưa nên khá trơn. Chú tôi đi không cẩn thận nên bị ngã. Khi tôi biết chuyện, lập tức về nhà xem tình hình chú như thế nào.
Chú phải nằm viện một thời gian để theo dõi và điều trị. Hai con trai của chú thường xuyên viện cớ lý do công việc để không phải chăm sóc. Em lớn còn nói là khi xuất viện thì để chú ở quê, vì nếu sống nhà em ấy thì khá bất tiện. Tôi không dành để chú sống một mình nên bàn bạc với vợ đón chú lên đến nhà mình ở.
Khi chú đến nhà tôi, vợ tôi chăm sóc vô cùng cẩn thận, coi chú như là bố ruột của mình.
Quyết định bất ngờ của chú
Thoắt cái, chú đã đã ở nhà tôi được 5 năm. Trong 5 năm này, hai em họ của tôi cũng không đến nhà thăm chú bao giờ. Thậm chí, năm ngoái chú tôi bị ốm, họ nói bận nên không có thời gian gọi một cuộc điện thoại để hỏi thăm.
Nhưng cách đây nửa năm, bọn họ đến nhà thăm chú, khi đi còn mang hoa quả, bánh kẹo và những thứ đồ mà chú tôi thích ăn. Lúc đầu tôi tưởng họ đã thay đổi nhưng cuối cùng họ làm vậy vì có mục đích khác.
Mảnh đất ở dưới quê của chú có một đoạn đường cao tốc đi qua nên chú được đền 40, 50 vạn NDT (tương đương với 1-1,7 tỷ VND). Chuyện này tôi chỉ nghe người ta kể, chứ chưa bao giờ chú kể cho tôi.
Một thời gian sau, quả nhiên chú được đền bù 50 vạn NDT (tương đương với 1,7 tỷ VND). Khi biết chuyện, hai em họ tôi thường xuyên qua nhà thăm, rồi còn nói sẽ đưa chú về nhà mình chăm. Thấy hai con trai hiếu thảo như vậy, chú tôi rất vui mừng.
Hai người họ còn tranh nhau đưa chú tôi về ở cùng. Về phần tôi, tôi tôn trọng sự lựa chọn của chú. Chú cảm thấy chỗ nào thoải mái nhất thì quyết định. Cuối cùng, chú tôi đến nhà em cả. Nhưng trước khi rời đi, chú đã đưa ra một quyết định quan trọng. Nó khiến tôi vô cùng bất ngờ.
Chú quyết định một năm nữa sẽ cho tôi thừa kế trang trại và ngôi nhà dưới quê của ông. Ngoài ra, tiền bồi thường đất 50 vạn NDT (tương đương với 1,7 tỷ VND) sẽ chia làm hai phần. Một phần là 20 vạn NDT (tương đương với 685 triệu VND), phần kia là 30 vạn NDT (tương đương với hơn 1 tỷ VND). Chú cho tôi 20 vạn NDT (tương đương với 68,5 triệu VND), còn số tiền kia sẽ để chú dưỡng già. Mỗi tháng sẽ dành 3000 NDT (tương đương với 10 triệu VND) để dành tiền sinh hoạt.
Nghe thấy mấy lời này, tôi thật sự ngạc nhiên, không ngờ chú tôi lại cho tôi số tiền lớn như vậy. Tôi đã từ chối tất cả. Nhưng chú luôn miệng nói tôi xứng đáng có được nó và nhất quyết làm như vậy mặc dù hai con trai chú phản đối gay gắt.
Nhìn thấy chú dọn nhà đi, sống mũi tôi nhiên cay xè. Vợ tôi kéo tay, nói rằng sau này sẽ đến thăm chú thường xuyên hơn. Nếu mà chú ở nhà em họ không thoải mái thì đón chú về.
Quả thực là khi bố mẹ tôi mất, chú là người chăm sóc tôi vô cùng cẩn thận. Nên việc hiểu thảo với chú là việc tôi nên làm. Tôi hứa với bản thân rằng sẽ càng phải biết ơn và có hiếu với chú hơn.
Vợ chồng 70 tuổi, có lương hưu 30 triệu đồng/tháng, sống an nhàn, dễ chịu, không phiền con cái nhờ thỏa thuận 3 nguyên tắc này