Tôi đến bệnh viện, cầm theo một lốc sữa cho người ốm. Tôi gọi cho Hạnh và đi đến số phòng mà cô ấy nói. Đến phòng bệnh, tôi ngỡ ngàng nhìn thấy Hạnh đang dỗ dành một đứa trẻ khoảng 7 tuổi.

Tôi và Hạnh từ yêu nhau nhưng không đến được với nhau, đúng hơn là vì cô ấy đã thay lòng đổi dạ. Không chấp nhận được việc bị phản bội, tôi dứt khoát chia tay, không quan tâm cô ấy giải thích gì. Dù từng yêu nhau thắm thiết, nhưng tôi vẫn không tiếc nuối. Sau đó tôi lấy vợ và có hai con, hạnh phúc với gia đình mới và chẳng còn nhớ gì đến mối tình đầu sâu đậm.

Đến một ngày, tôi đi đến bệnh viện thăm người quen thì tình cờ gặp lại người yêu cũ. Hạnh đang đứng đợi mua cháo trước cổng bệnh viện. Vừa nhìn qua tôi đã biết ngay là cô ấy. Tôi đi đến chào hỏi thì Hạnh tỏ ra hoảng hốt, muốn trốn tránh. Tôi thấy cô ấy mặc bộ đồ cũ kỹ, chắc cuộc sống cũng chẳng dễ dàng gì.

Tôi hỏi thăm Hạnh đến bệnh viện chăm ai? Cô ấy chần chừ không trả lời rồi bất ngờ bật khóc nức nở. Tôi vô cùng bối rối, đành nói rằng giờ tôi có việc bận phải đi ngay, tôi sẽ quay lại thăm cô ấy sau.

Ảnh minh họa: Internet


Điều làm tôi sốc hơn là đứa trẻ này có rất nhiều nét giống tôi. Tôi nghi ngờ nhìn Hạnh, hỏi rằng đứa trẻ này bị làm sao mà phải nhập viện? Hạnh nghẹn ngào thừa nhận nó là con của tôi, vì bị bệnh nặng nên phải nhập viện điều trị cả năm nay. Cô ấy nói biết mình mang thai sau khi chia tay với tôi. Nhưng lúc đó tôi oán hận cô ấy có người khác, còn nghe tin tôi lấy vợ rồi nên đành ngậm ngùi nuôi con một mình.

Tôi choáng váng không nói nên lời. Mọi chuyện đều do tôi, nếu tôi không nghi ngờ Hạnh phản bội thì chắc cô ấy đã không phải chịu khổ suốt bao năm qua. Giờ tôi đã có gia đình mới, tôi làm sao có thể cho cô ấy một hạnh phúc trọn vẹn. Còn đứa trẻ này là con tôi, tôi làm sao cho nó một gia đình đủ cha đủ mẹ. Tôi phải làm sao để vẹn cả đôi đường đây?