Tôi quá ân hận với chuyện làm mẹ của mình suốt thời gian qua.

Vợ chồng tôi công việc khá bận rộn nên về cơ bản không có nhiều thời gian ở nhà nấu nướng, dọn dẹp, đi chợ và chăm con. Chính vì thế sau khi sinh con, tôi bàn với chồng thuê một người giúp việc kiêm bảo mẫu ngay từ những ngày con còn bé tí. Để đến khi tôi đi làm thì người này đã thạo việc nhà lại còn giúp tôi chăm sóc con được chu đáo.

Qua trung tâm môi giới tôi tìm được một cô bảo mẫu 41 tuổi cũng đã có kinh nghiệm làm giúp việc 10 năm lại yêu con trẻ, sạch sẽ nên vợ chồng tôi cũng ưng lắm. Tôi trả lương cho cô 8 triệu/tháng với công việc chủ yếu là nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa và hỗ trợ tôi chăm con những tháng đầu.

Ảnh minh họa

Sau 6 tháng đầu cô làm việc rất chăm chỉ, chỉn chu và con gái tôi cũng rất quấn quýt cô, chính vì thế tôi quyết định thuê tiếp cô với hợp đồng dài hạn 2 năm. Ban ngày cô hầu như không cần làm quá nhiều việc mà chỉ chăm con cho tôi, đến tối tôi về tôi chăm con thì lúc đó cô làm công việc nhà. Vì sau 6 tháng tôi không ở nhà chăm con được nữa, vì thế cô cũng có phần vất vả hơn nên tôi trả thêm cô 2 triệu/tháng, vậy là tổng 10 triệu/tháng. Phần lớn là để cô có trách nhiệm với việc chăm sóc em bé chứ so với giá chung thuê bảo mẫu, giúp việc của nhiều gia đình khác thì cũng là khá cao rồi.

Kinh tế gia đình cũng khá giả và tôi cũng tin tưởng cô bảo mẫu này nên khoảng thời gian đầu sau khi đi làm tôi cũng không quan tâm quá nhiều, quản quá chặt chuyện cô chăm sóc con gái tôi ở nhà thế nào dù có camera tôi cũng không kiểm tra vì chủ yếu đặt niềm tin là chính và con gái tôi cũng rất quý người giúp việc này. Bên cạnh đó tôi đi làm công việc cũng nhiều, có khi làm tăng ca về nhà thì con đã ngủ rồi hoặc có những hôm về nhà quá mệt cũng không muốn bận bịu con cái nữa.

Thế nhưng càng ngày tôi lại càng phát hiện ra nhiều vấn đề hơn khi con gái của tôi liên tục nhập viện trong các tình trạng bị nhiễm khuẩn, rối loạn tiêu hóa hay tiêu chảy cấp… lúc này tôi mới nghi thức ăn con ăn vào hẳn là có vấn đề.

Ảnh minh họa

Vì gia đình tôi có nguyên tắc là những hóa đơn siêu thị được mua về phải tích trữ trong gia đình tầm 1 tháng để khi cần có thể mang ra kiểm tra và tôi cũng yêu cầu cô làm việc này từ lâu. Chính vì thế khi thấy có điểm bất thường tôi lục tìm những hóa đơn siêu thị. Ở đó ghi rất rõ những thực phẩm cô mua đều là thực phẩm rất đảm bảo chất lượng và có giá thành rất cao.

Ví dụ một miếng cá hồi cũng phải 400-500k, tôm cũng gần 400k/kg, thịt bò cũng 250-300k/kg. Với giá thành như thế mà lại mua trong siêu thị chuẩn thì chắc chắn không phải là nguyên nhân gây nên bệnh cho con gái tôi được. Chính vì thế tôi quyết định đi tới chiếc tủ lạnh để kiểm tra thì tá hỏa phát hiện hầu hết thực phẩm trong tủ lạnh không phải là những thực phẩm có trong hóa đơn siêu thị mà người giúp việc này đã mua. Nhìn qua cũng có thể thấy rằng những thực phẩm này được mua ngoài chợ không có nhãn mác và kiểm định rõ ràng, thậm chí là không được tươi. Đó là còn chưa kể đến các loại rau trong tủ cũng đều mới mua nhưng sao đã úa và dập nát.

Tôi đem chuyện này để hỏi người giúp việc, ban đầu cô chối phéng chuyện cắt xén tiền đi chợ và khẳng định thực phẩm có trong tủ đều là những thực phẩm đã được mua trong siêu thị như hóa đơn tôi đang cầm trên tay. Tôi đi đến nồi cháo nóng hổi mà cô vừa nấu cho con gái của mình, cô nói là cháo cá hồi nhưng theo tôi kiểm tra thì thứ cá trong nồi lại không phải là cá hồi mà chỉ là cá rô phi rẻ tiền dễ dàng mua ngoài chợ.

Ảnh minh họa

Dưới sự chất vấn khắt khe của tôi đồng thời tôi cũng dọa sẽ báo công an điều tra, cuối cùng người giúp việc cũng thừa nhận chuyện bớt xén tiền đi chợ. Theo đó cô sẽ mua những thực phẩm ở trong siêu thị nhưng sau lại mang ra ngoài bán lại cho người khác để lấy tiền và mua thực phẩm rẻ ở chợ. Số tiền chênh lệch cô sẽ lại đút túi.

Ban đầu cô làm thế với thực phẩm người lớn nhưng tôi không phát hiện ra nên sau đó cô tiếp tục làm thế với thực phẩm ăn dặm của con gái. Tôi quá sốc với hình thức lừa dối quá tàn ác của người giúp việc. Hóa ra đó là lý do vì sao con của tôi bao lâu qua sức khỏe yếu, nhập viện thường xuyên. Cứ nghĩ đến những điều đó mà tôi đau xót vô cùng.

Thế nhưng cô ấy cũng cầu xin tôi tha cho vì hiện tại cô ấy cũng còn 2 đứa con ở quê đang phải gửi tiền về nuôi dưỡng. Vậy nên tôi không báo công an chỉ yêu cầu cô nghỉ việc ngay lập tức. Trước khi cô ta đi cô ta còn níu kéo bằng tấm “bùa hộ mệnh” cho mình “Đằng nào cũng chưa hết hạn hợp đồng, xin em tha lỗi cho chị ở lại làm việc chị hứa sẽ thay đổi vì dù sao chị với bé con cũng đã quá thân thiết với nhau rồi. Chị sợ chị đi nó sẽ khóc và không quen với người mới”.

Đó cũng là điều tôi lo sợ, thế nhưng để đảm bảo an toàn cho con gái, tôi quyết từ chối.

Quả thực sau khi cô ta nghỉ việc tôi cũng phải xin nghỉ 1 thời gian ở nhà để chăm con vì chưa tìm được người mới phù hợp. Có lẽ vì bé con cũng quen hơi người giúp việc nên cứ khóc nằng nặc dù tôi ở bên cạnh dỗ dành. Lúc này tôi cũng mới chợt nhận ra lỗi lầm lớn của mình là đã quá ỷ lại vào người giúp việc, giao con cho họ toàn quyền chăm sóc để giờ đây con không theo mẹ, tủi thân vô cùng.