Khổ ở chỗ, thôi thì vợ xấu cỡ nào tôi cũng cố “xài” được, nhưng chuyện sinh nở duy trì nòi giống mới là vấn đề khiến tôi đau đầu.
Tôi xuất thân tỉnh lẻ, bản thân cũng không phải là người không có chí hướng phấn đấu nhưng như mọi người biết đấy, học xong ra trường, thân cô thế cô trụ lại giữa lòng thủ đô không phải là dễ dàng.
Sau bao năm trầy trật, tôi vẫn mãi chỉ là anh nhân viên sale chạy số, bán đủ chỉ tiêu thì lương đủ sống, tháng nào không về được số coi như đói. Chỉ cho tới khi tôi gặp vợ tôi bây giờ thì mọi thứ bắt đầu thay đổi.
Vợ tôi là con gái của giám đốc kinh doanh công ty tôi làm, ông ấy nhà cao cửa rộng, tiêu tiền theo quyển mỗi tội có cô con gái xấu không sách bút nào tả được.
Còn nhớ đợt ấy tôi suốt ngày bị ban giám đốc gọi lên kí cam kết về số tháng sau, thấy tôi chật vật quá, ông ấy gọi đi uống rượu động viên rồi bắt đầu tỉ tê về cô con gái của mình là vợ tôi bây giờ. Khi đó, cô ấy 29 tuổi chưa ai lấy.
Sếp khen con gái ngoan nết, học hành bằng cấp cao, công việc đàng hoàng rồi ngỏ ý muốn mai mối cho tôi. Sếp nói nhà ông ấy không thiếu tiền chỉ cần một chàng rể hiền, con gái ông có tấm chồng tử tế là được.
Bài chia sẻ (Ảnh chụp màn hình)
Thấy sếp chia sẻ thật lòng, tôi ngậm ngùi cảm động. Tối ấy ăn cơm xong là tôi vận sơ mi áo trắng đẹp như chú rể tới nhà cưa con gái sếp nhưng vừa tới cửa, nhìn thấy “bình rượu mơ” của ông ấy, tôi tí ngã ngửa ra sau.
Ngay lúc ấy tôi đã hiểu “tấm lòng” của ông bố này, bảo sao sếp chọn rể tiêu chuẩn đơn giản thế là bởi dung nhan của con gái ông quả thật làm đau mắt người đối diện.
Phải tả thế nào về cô ấy nhỉ, chiều cao chắc không cần phải đo bằng thước, cứ dùng gang tay cũng được. Tôi chỉ liếc qua là áng chừng ra cô ấy cao khoảng mét rưỡi đổ lại nhưng cân nặng thì không dưới 60kg, 3 vòng ngấn mỡ lẫn nhau.
Bảo thôi thì thân hình mập mạp mà được gương mặt khả ái kéo lại cũng đỡ, đằng này mặt cô ấy cũng không được nét nào chấm nổi điểm 5.
Nước da không trắng chẳng sao vì người ta vẫn bảo đen mà duyên là được, đằng này nàng ta đen bẩn, nhìn như thể ngàn năm không tắm giặt nên da cứ cáu cáu. Mắt thì 1 mí, lông mày sâu róm, mũi hếch, môi cá trê.
Nói không quá chứ bình rượu mơ của sếp tôi đúng là phiên bản lỗi của tạo hóa. Nhìn ông ấy cũng không tới nỗi nào mà sao con gái xấu hết phần thiên hạ như vậy.
Thậm chí tôi còn nghĩ, lẽ nào vợ sếp lúc bầu bí không biết uống nhầm thuốc gì nên con mới bị diến dạng như thế.
Sếp nhìn vẻ mặt nhăn nhó của tôi chắc cũng phần nào đoán được cảm xúc trong lòng nhân viên nên ra công động viên, dụ dỗ rằng lấy vợ quan trọng nhất là cái tông.
Con gái sếp tuy không xinh nhưng nên tảng gia đình gia giáo. Quan trọng hơn là nếu sau làm người một nhà, ông ấy sẽ nâng đỡ tôi hết mực.
Sau bao ngày suy ngẫm, tôi quyết định “hi sinh đời trai” để đổi đời. Nghĩ thôi thì vợ xấu nhưng bố giàu là được. Nhan sắc xấu mấy nhìn lâu cũng quen nên tôi chấp nhận lấy con gái sếp.
Vậy nhưng tôi đã tính sai một nước, sự rung động trái tim không phải cứ có thời gian mà đã nhen nhóm được, nhất là vợ tôi cứ ngày một xấu hơn thì bảo làm sao tôi có cảm xúc.
Nói thật, mỗi lúc về giường gần gũi vợ, tôi toàn phải tắt điện, nhắm chặt mắt mới thực hiện xong nghĩa vụ làm chồng. Nhiều lần tôi ngỏ ý bảo sếp cho con gái đi phẫu thuật chỉnh hình cho người khác dễ nhìn chút nhưng có mấy vụ phẫu thuật thẩm mĩ bị mất mạng bố vợ sợ không đồng ý.
Tóm lại ý của sếp tôi là gả chồng được cho con rồi thì mọi thứ không quan trọng.
Khổ ở chỗ, thôi thì vợ xấu cỡ nào tôi cũng cố “xài” được, nhưng chuyện sinh nở duy trì nòi giống mới là vấn đề khiến tôi đau đầu.
Vợ tôi xấu thế, tôi sợ cô ấy sinh con mà giống mẹ thì đời con tôi coi như chẳng có tương lai. Bố vợ tôi giàu sụ mà vợ tôi phải vất vả mãi mới lấy được chồng, chứ tôi nghèo hơn thì làm sao tuyển được rể.
Xem ra chiến lược “hi sinh đời bố, củng cố đời con” của tôi đã đi sai một nước cờ rồi các bạn ạ.