Cô hàng xóm nói như ‘phủi’ khiến tôi tức điên. Kiểu như tôi làm mất vàng thì lỗi do tôi, tôi phải ráng mà chịu.
Hôm thứ 2, tôi bận rộn quá nên vô tình đánh rơi chiếc lắc tay vàng mới mua. Khi đến công ty, tôi mới phát hiện ra tay mình trống rỗng, chiếc lắc gần 20 triệu đã không cánh mà bay. Tôi hốt hoảng xin sếp cho mình nghỉ buổi sáng để về nhà tìm lại. Trên đường về, tôi đi thật chậm để tìm nhưng vẫn không thấy. Đến khi về nhà, tôi tìm khắp nơi, từ cổng vào đến sân và trong nhà nhưng vẫn không thấy đâu.
Mệt quá, tôi nằm vật xuống ghế sô pha, trong tư tưởng đã chấp nhận việc mình bị mất của. Điều tôi buồn nhất là chiếc lắc ấy là quà sinh nhật của chồng tặng; nếu biết tôi làm mất, chắc chắn anh ấy sẽ rất buồn. Có khi anh ấy còn mắng tôi vì tội cẩu thả nữa.
Tôi vội vã sang nhà cô ấy, hỏi về chiếc lắc và nói cô nếu có nhặt được thì cho tôi xin lại. Lúc hỏi, tôi đã rất mong đợi vì 5 năm nay, mối quan hệ giữa tôi với cô ấy khá tốt. Cô hàng xóm ở một mình, các con đều đi làm xa, lâu lâu mới về thăm nhà một lần. Buổi chiều buồn, cô ấy thường sang nhà tôi chơi với 2 đứa nhỏ. Cuối tuần, cô ấy lại dẫn con tôi về nhà mình chơi, bảo là để căn nhà có chút tiếng cười nói của trẻ con cho đỡ hiu quạnh.
Vậy mà câu trả lời của cô hàng xóm như tạt vào mặt tôi một gáo nước lạnh. “Đúng là cô có nhặt được nhưng tưởng vàng giả nên vứt đi ngay lúc đó rồi. Mà con phải cẩn thận chứ, vàng đắt tiền chứ có phải đồ chơi đâu mà ẩu đoảng đến thế. Đến lúc mất rồi mới tá hỏa đi tìm thì có ích gì nữa?”.
Tôi không ngờ cô hàng xóm lại nói thẳng thừng như vậy, kiểu như tôi làm mất thì tôi phải tự chịu, không được hỏi người khác vậy. Tôi đi về, trong lòng vừa ấm ức vừa tức tối. Tôi không có bằng chứng việc cô hàng xóm lấy vàng của mình nên cũng không dám khẳng định cô ấy tham. Mà chuyện cô ấy vứt chiếc lắc đi cũng khó tin quá. Giờ tôi còn đang giấu chồng, nếu anh biết, tôi phải giải thích như thế nào đây? Và nên nghĩ về cô hàng xóm kiểu nào mới đúng đây?