Ăn món phổi xào mẹ nấu mà bao ký ức tuổi thơ tràn về, tôi lại càng thương mẹ muốn khóc.
Ngày anh tôi chào đời, bố mẹ khóc hết nước mắt vì tưởng anh sinh non không sống nổi. Thời ấy nghèo đói, trạm xá cũng chẳng có bác sĩ giỏi nào, thuốc men thiếu thốn, mẹ tôi cũng xác định con mình yểu mệnh.
Vậy mà không ngờ phép màu lại xảy ra. Anh tôi kiên cường ở lại với thế giới này, kiên cường lớn lên, và giờ anh trở thành một chàng trai khỏe mạnh cao hơn mét bảy.
Tuy nhiên tôi không hề ghen tị hay buồn rầu khi bố mẹ thiên vị anh trai. Bởi anh tôi có nhân cách rất tốt, anh hiếu thảo với bố mẹ và cưng chiều em gái nhất nhà. Ai cho gì anh cũng cất mang về chia cho tôi, có đồ ngon đẹp anh phần cho em gái hết, mỗi dịp lễ hay sinh nhật tôi anh đều mua quà tặng. Nói chung là một người anh tốt, tâm lý và thương tôi.
Sau khi tốt nghiệp đại học thì anh tự xin học bổng du học nước ngoài. Bố mẹ tôi rất bất ngờ khi con trai âm thầm đạt được học bổng. Con đường tương lai của anh ngày càng rộng mở khi cả gia đình tôi đều tự hào.
Du học xong về nước anh tôi làm quản lý cấp cao ở một tập đoàn chuyên vận hành nghỉ dưỡng. Lương tháng của anh tôi không biết bao nhiêu, nhưng hình như tính theo đơn vị nghìn đô. Đi làm chưa được 2 năm anh đã dọn ra ngoài ở riêng, mua xe ô tô và một căn chung cư nhỏ để sống một mình.
Sự nghiệp thành đạt cũng kéo theo nhiều thứ khác thay đổi. Anh tôi bận việc đến nỗi chẳng còn thời gian cho gia đình. Mỗi tuần anh chỉ về thăm bố mẹ 1-2 lần, ăn vội vàng bữa cơm rồi lại đi. Có tuần anh chẳng về làm mẹ tôi sốt ruột, tự đi siêu thị mua đồ rồi mang sang tận nhà thăm con trai.
Hôm nay là sinh nhật tuổi 56 của mẹ tôi. Tuy bận nhưng anh tôi vẫn giữ nguyên thói quen chu đáo, anh chưa từng quên sinh nhật của bất kỳ thành viên nào trong nhà nên anh đã nhắn tin chúc mừng mẹ từ sớm. Sau đó anh chuyển 20 triệu tặng mẹ, đưa thêm cho tôi 5 triệu để nhờ đưa mẹ đi nhà hàng ăn uống một bữa thịnh soạn. Dĩ nhiên nhiệm vụ của tôi là đặt chỗ và thanh toán hộ anh trai thôi, còn anh không dám dùng tiền để lấy cớ bận rồi vắng mặt.
Tôi gọi điện đặt bàn lúc 7h tối ở nhà hàng Nhật, thông báo cho bố mẹ ăn diện tươm tất đợi anh trai lái xe về đón. 6h anh có mặt ở cửa nhà, nhưng lạ thay mẹ tôi lại đi đâu không thấy. Mẹ để điện thoại ở nhà nên không gọi được, tôi cũng hơi lo lắng nên định đi tìm.
Lúc tôi chuẩn bị ra ngoài thì mẹ bỗng xuất hiện. Bà vẫn mặc bộ đồ ở nhà, tay xách cái giỏ đi chợ. Mẹ ung dung không có vẻ gì là muốn đi ăn hàng.
Bố tôi giục mẹ đi thay quần áo đẹp, mẹ liền nói không cần phải đi đâu hết. Mọi người ở nhà đợi bà nấu cơm cho ăn.
Rồi mẹ lấy trong giỏ ra túi thức ăn màu tím đỏ. Anh em tôi giật mình khi nhận ra đó là một miếng phổi heo. Mẹ nhẹ nhàng rửa sạch nó rồi bóp muối. Kèm theo đó là mớ lá xương sông mùi thơm nức, vừa ngửi thấy là cả loạt ký ức tuổi thơ lại ùa về.
Ngày xưa nhà nghèo, lúc tôi lên 2 tuổi thì mẹ phải để 2 anh em ở nhà tự trông nhau để đi bán xổ số. Thời đó chưa đông vui nhộn nhịp như bây giờ, nhà tôi chỉ có mỗi chiếc xe đạp thì mẹ nhường cho bố đi làm công nhân ở nhà máy diêm. Còn mẹ thì đi bộ để bán xổ số, miệt mài đến nỗi rách cả đôi bata. Tôi vẫn nhớ Tết 2 anh em có giày mới áo mới để đi, nhưng mẹ thì vá đi vá lại đôi giày cũ.
Hồi ấy anh em tôi thích nhất là lục cái làn của mẹ mỗi lúc bà trở về nhà. Hôm nào bán được nhiều vé thì cả gia đình có bữa thịt rang tươm tất, còn không thì toàn là tóp mỡ xào dưa hoặc đậu cà canh suông.
Trong những món ăn tuổi thơ nghèo đói đó, tôi nhớ nhất là món phổi xào. Mỗi lúc nấu món ấy mẹ đều bảo tôi chạy sang hàng xóm xin mấy lá xương sông mọc ở bờ rào. Lần nào có món phổi ấy là anh em tôi chén tận 2 bát cơm.
Giờ nghĩ lại mới biết bố mẹ đã nhường cho chúng tôi hết đĩa phổi xào, còn họ ăn mỗi rau với đậu. Nhớ chuyện cũ mà tôi muốn khóc. Mẹ ngày xưa còn trẻ, đứng bếp cặm cụi xào nấu cho các con ăn. Giờ mẹ đã sắp đến tuổi lục tuần, vẫn cặm cụi đứng bếp nấu lại mâm cơm y hệt như ngày xưa.
Lúc ngồi xuống bàn ăn cơm tôi thấy anh trai cũng rơm rớm. Mẹ chẳng nói năng gì, cũng không trách mắng dạy dỗ. Nhưng tôi biết anh trai hiểu chuyện rất nhanh. Có lẽ mẹ muốn nhắc anh không được tiêu xài lãng phí, dù giờ có điều kiện dư dả hơn xưa cũng phải tiết kiệm.
Đĩa phổi xào của mẹ có giá chỉ 10 nghìn. Nhưng bài học mà mẹ dạy chúng tôi quá thấm thía. Mẹ có cần chúng tôi báo hiếu bằng bữa ăn đắt đỏ đâu. Thứ mẹ cần lại giản dị hơn rất nhiều. Tôi xấu hổ nên chuyển trả lại anh 5 triệu, còn nhắc nhỏ anh lần sau dám đem tiền ra phung phí trước mặt mẹ thì tự làm một mình, đừng kéo tôi theo.
Mẹ bảo món quà quý nhất với mẹ chính là cả gia đình được bình an mạnh khỏe, anh em tôi thành đạt nên người. Cao lương mỹ vị cũng không bằng một bữa cơm ấm áp gia đình. Tuổi mẹ chẳng cần tiền bạc hay gì nữa, có chồng con quây quần ở bên là vui rồi!
News
Mỗi tháng kiếm hơn 200 triệu mà chưa bao giờ dám mua cái váy 300 nghìn, đến khi vô tình nghe lỏm được cuộc điện thoại của chồng lúc nửa đêm, tôi cười nhạt ‘bừng tỉnh’ quyết định ‘sống cho mình’
Câu nói của chồng vang lên ở ban công đã giúp tôi bừng tỉnh sau những ngày tháng hi sinh hết mình. Tôi là trụ cột gia đình. Chồng tôi làm bảo vệ nhà hàng, lương trung bình khoảng 8…
Mỗi tháng gửi mẹ chồng 50 triệu rồi nhờ bà chăm cháu vì bận đi làm, nào ngờ 1 hôm được về sớm, nhìn bát cơm bà đang bón cho cháu mà tôi lặng người bật khóc, từ đó, tôi không đưa cho bà 1 đồng nào nữa
Tôi không tin vào mắt mình khi mẹ chồng lại cho con tôi ăn uống như vậy. Tôi năm nay 30 tuổi, kết hôn được 6 năm và hiện có một cô con gái 4 tuổi. Tôi ở nhà chồng…
Cô giáo tiểu học xin phụ huynh tiền mua laptop tuyên bố sẽ theo đến cùng để lấy lại danh dự cho bản thân: Tôi nghĩ đấy là xã hội hóa giáo dục chứ tôi thiếu thốn gì đâu mà phải làm hành động đấy!
Sáng 30-9, cô H., giáo viên tại Trường tiểu học Chương Dương, quận 1, TP.HCM – người xin phụ huynh hỗ trợ laptop, đã gặp gỡ báo chí để trần tình về sự việc. Trường tiểu học Chương Dương, quận…
Mỗi tháng đưa vợ 30 triệu để chi tiêu mà lần nào cũng thấy vợ than phiền không đủ, tôi choáng váng đề nghị em sao kê thì giật mình thon thót với khoản phí hết sức vô lý: Nghe lý do xong xuôi, tôi hối hận tự hứa mỗi tháng sẽ đưa thêm cho vợ 10 triệu
Tôi không biết vợ tiêu xài kiểu gì mà chẳng bao giờ thấy dư. Tôi năm nay 35 tuổi, đã có vợ và 1 con đang học mẫu giáo. Trong gia đình, tôi là người lo kinh tế chính, còn…
Lấy điện thoại của chồng nhắn tin cho chị giúp việc để thử lòng, nào ngờ đ/iếng ng/ười nhận ngay sự thật hãi hùng trước mặt: Hóa ra ‘nuôi ong tay áo’ bấy lâu nay mà không hay biết gì
Ly điếng người, lờ mờ đoán ra câu chuyện mờ ám của chồng và người giúp việc. Nhưng Lý quyết phải vạch trần đôi gian phu dâm phụ này. Cô giả vờ nhắn lại: Lý và Vinh yêu nhau 8…
Cậu cả nhà thiên lôi ‘x/ấ/u nhất lịch sử Táo Quân’ chính thức đi du học, nhan sắc ‘đỉnh’ cỡ nào mà được khen ‘chuẩn cháu ông nội Trần Nhượng’?
Nhiều người nhận xét cậu cả nhà nam đạo diễn có vẻ ngoài nổi bật. Đạo diễn Trần Bình Trọng – con trai của NSND Trần Nhượng, từ lâu đã nổi tiếng với danh xưng “cha đẻ” hài Tết đất Bắc với…
End of content
No more pages to load