Tôi còn vừa sinh con xong mà bà hàng xóm đã thúc giục tôi sinh đứa nữa. Vì không muốn mất lòng nên tôi chỉ lảng khéo, phải tới khi mẹ chồng tôi lên tiếng mới chặn họng được bà ấy.

Tôi về làm dâu nhà Khang được 4 năm rồi, ngần ấy thời gian cũng chẳng thiếu chuyện to chuyện nhỏ xích mích với mẹ chồng. Tuy thế, tôi vẫn quý trọng và kính nể bà, bởi suy cho cùng thì bà là một người yêu thương con cháu, không cố tình làm khó, soi mói con dâu.

Ngược lại, ở nhà thì mắng mỏ, kỹ tính với tôi, nhưng hễ cứ đi ra ngoài là mẹ chồng bênh tôi chằm chặp. Bà bảo: “Con dâu có sai sót gì thì cũng là để mẹ chồng nhắc nhở. Người ngoài đâu biết gì về con đâu mà chỉ nhìn thoáng qua rồi đánh giá, phán xét.”

Tôi gần đây vừa mới sinh con thứ hai, lại là con gái. Mẹ chồng tôi vẫn chăm con dâu, chăm cháu bình thường. Bà không tỏ ra chán ghét hay buồn bã dù cũng thích có cháu trai lắm. Mỗi khi ai đó hỏi có thích cháu trai không, bà vẫn khéo léo nói:”Đủ nếp đủ tẻ là mừng, không có thì cũng không sao”.

Nhưng tôi biết, bà vẫn mong. Dù sao thì Khang cũng là con trai duy nhất mà…

AD



Song, mẹ chồng không gây áp lực gì cho tôi thì hàng xóm, họ hàng đến thăm lại thi nhau hỏi tôi kế hoạch sinh con trai. Bà cô họ thì nhắc nhở tôi rằng:”Khang nó là con trai duy nhất, con liệu mà tính kế hoạch sinh thêm thằng cu nữa”.

Rồi bà dì bên ngoại cũng chốt câu y thế:”Dì nói thật, con nên sinh thêm, cố làm sao cho là con trai ấy, như thế gia đình nó mới bền.”

Nhưng có lẽ không ai khiến tôi hoang mang như bà hàng xóm, lý do bởi bà ấy ngày nào cũng sang chơi. Mà đâu phải chỉ sang 1 mình, bà ấy bế theo cậu cháu đích tôn rồi đầy tự hào:”Có 1 thằng cháu trai nó mát mặt mát mày lắm. Mày không liệu mà tính kế thì thằng Khang nó lại ngoại tình cho thì khổ!”

Còn chưa hết cữ, ngày nào hàng xóm cũng vác cháu sang chơi rồi nhỏ to

(Ảnh minh họa)


Bà ấy vô duyên hết sức, có ai lại đi cầu cho gia đình người ta không hạnh phúc, chồng đi ngoại tình như vậy không? Tôi cũng nhịn nhiều lần vì sợ tình cảm hàng xóm sứt mẻ:”Cháu mới sinh chưa được bao lâu mà bác. Với anh Khang không vì chuyện này mà ngoại tình đâu. Nếu gã chồng nào ngoại tình vì vợ sinh con gái thì cũng bỏ cũng không tiếc”.

Nhưng có vẻ những lý lẽ yếu ớt của tôi chẳng nhằm nhò gì. Bà hàng xóm vẫn ngày ngày đưa cháu trai sang chơi, ăn ké ít hoa quả của tôi, tiện tay cầm hộp sữa cho cháu nội, rồi ra rả khuyên tôi “làm thêm thằng cu nữa mà giữ chồng, kẻo có ngày bị đuổi về nơi sản xuất”.

Một hôm, khi bà hàng xóm lại sang chơi, đang ngồi phòng ngủ của tôi oang oang tầm quan trọng của việc có cháu trai thì mẹ chồng tôi đi vào. Bà cau có, bảo:”Bà nói to thế, cháu tôi nó tỉnh giấc”.

“Ôi dào, đứa cháu gái mà bà giữ thế? Tôi đang khuyên con dâu bà sinh con trai đó, bà phải có thằng cháu đích tôn nữa thì mai này mới không lo bà ạ, có người nối dõi…”- bà hàng xóm vẫn bô bô.

“Bà này buồn cười, con dâu tôi nó còn chưa hết cữ bà cứ sang bảo nó đẻ thêm, nó đẻ được ngay đấy à? Mà nó có đẻ hay không thì ảnh hưởng gì tới kinh tế nhà bà? Nó đẻ được con trai thì bà có nuôi giúp nhà tôi không?

Mà tôi không nói thì bà không nhận ra thì phải. Tôi thấy con gái con trai gì cũng chẳng quan trọng, miễn là chúng nó giỏi giang, có hiếu. Chứ cứ đi cờ bạc, rượu chè rồi nợ nần như bố thằng Bo (con trai bà hàng xóm) thì tôi sợ lắm” -mẹ chồng tôi cứng rắn đáp lại.

Nghe tới đây, bà hàng xóm mới cứng họng, ậm ừ một hồi rồi bế cháu ra về. Từ hôm đó, bà ấy vẫn sang chơi nhưng tuyệt nhiên chẳng nhắc gì chuyện sinh con trai, con gái nữa cả.

Còn tôi thì rất biết ơn mẹ chồng, bà luôn đứng về phía con dâu, bênh vực tôi trước mặt người ngoài. Thậm chí, với cả những người họ hàng, làng xóm thân thiết bà cũng không sợ mất lòng, miễn sao điều đó là tốt cho con cháu.