Cãi lời bố mẹ, tôi quyết tâm cưới bạn trai tàn phế làm chồng. Để rồi bây giờ tôi bị anh tra tấn tinh thần đến mức khủng hoảng.
Tôi và Vũ yêu nhau đã 4 năm nay, tình cảm và công việc của cả hai đều rất tốt. Chúng tôi đã góp tiền mua được một miếng đất, đợi sau khi cưới có tiền sẽ xây nhà.
Đám cưới của chúng tôi dự định cưới vào hai tháng trước nhưng bất ngờ Vũ bị tai nạn xe máy. Để rồi ngày xuất viện anh ấy không còn cánh tay phải, việc làm cũng mất, mọi sinh hoạt bị đảo lộn làm Vũ đau khổ vô cùng.
Khi anh gặp khó khăn nhất, tôi luôn ở bên động viên an ủi và hứa sẽ không bao giờ rời xa anh ấy. Để chứng minh cho lời nói của mình, tôi đã xin phép bố mẹ hai bên cho chúng tôi tiếp tục được cưới nhau.
Nhà Vũ ai cũng ủng hộ đám cưới của chúng tôi, còn nhà tôi thì phản đối rất gay gắt. Bố tôi bảo Vũ giờ đã trở thành người tàn phế, chẳng thể nuôi nổi bản thân, lấy rồi khổ cả đời. Dù bố mẹ khuyên bảo rất nhiều, thậm chí còn nói sẽ từ mặt con gái nhưng tôi vẫn kiên quyết lấy Vũ.
Chúng tôi không có đám cưới nhưng cả hai vẫn ra phường đăng ký kết hôn, nhà Vũ vẫn làm 5 mâm cơm để đón tôi về nhà chồng. Trong bữa cơm đó bố mẹ đẻ không có mặt, chỉ có anh chị tôi thôi.
Tôi đau lắm mà không biết phải làm sao vượt qua cú sốc này nữa? (Ảnh minh họa)
Lấy nhau được một tuần, Vũ trở thành con người hoàn toàn khác. Cả ngày anh ngồi trong phòng, đến bữa ăn gọi mãi mới chịu xuống ăn cơm. Anh rất hay mắng chửi tôi.
Tuần trước tôi nấu canh hơi nhạt một chút, anh cáu gắt nói tôi vụng về, không làm được thì cút về nhà ngoại. Bố mẹ chồng chứng kiến toàn bộ sự việc mà không bênh vực con dâu một lời nào.
Hai hôm trước tôi đi làm về trễ, ở nhà bố mẹ chồng đi chơi không chịu nấu cơm. Thế là bữa tối ăn hơi muộn, trong khi ăn Vũ yêu cầu tôi lần sau đi làm phải về sớm để nấu cơm. Tôi bảo chồng đã không làm ra tiền, bây giờ vợ phải cố gắng làm thêm để tăng thu nhập sau này còn có tiền lo cho con.
Bất ngờ Vũ đứng bật dậy, gạt mâm cơm đang ăn dở xuống nền nhà làm tất cả mọi người hoảng sợ. Anh quát lên:”Không cần tiền của cô, tôi không cần sự thương hại, cuốn gói ra khỏi nhà tôi ngay. Tôi chán ghét tất cả rồi”.
Những lời chồng nói làm tôi suy sụp hoàn toàn. Không ngờ anh ấy lại bất mãn với khiếm khuyết của cơ thể đến vậy. Tôi cứ nghĩ rằng những cố gắng của tôi suốt thời gian qua sẽ chữa được vết thương lòng của anh ấy. Nào ngờ càng làm cho cuộc sống của Vũ tồi tệ hơn.
Vì anh tôi đã cãi lời bố mẹ đẻ, để rồi giờ đổi lại là sự hắt hủi. Tôi đau lắm mà không biết phải làm sao vượt qua cú sốc này nữa? Mọi người cho tôi lời khuyên với?