Không thể tin được rằng bà bác dâu hiền lành của tôi lại là người tâm địa khó lường đến vậy.
Đúng là ở đời nhiều chuyện khó tin. Bác dâu tôi là người đã gây sốc cho cả họ vì trở mặt nhanh như bánh tráng, lộ bản chất thật khiến ai cũng bất ngờ y như câu “biết người biết mặt không biết lòng”.
Bác trai tôi gần 40 tuổi mới lấy vợ. Vì ế mãi không có ai để ý nên cả họ xúm vào mai mối cho bác. Kén lên kén xuống cuối cùng cũng có người chịu theo bác về làm dâu, nhưng người này lại qua một đời chồng và có một đứa con riêng.
Vốn tính hiền lành nên bác trai tôi chẳng chê bai gì cả. Gặp nhau vài lần nói chuyện thấy ổn thì bác tôi kêu ông bà đi hỏi vợ luôn. Đám cưới tuy qua loa nhưng cũng đủ thủ tục, và hôm ấy là lần đầu tiên tôi biết mặt bác dâu.
Lúc đó, tôi còn nhỏ nên chỉ nhớ bác dâu mặc áo dài trông cũng đẹp. Bác cười rất nhiều, thân thiện với mọi người xung quanh. Con gái riêng của bác hơn tôi 1 tuổi, bác còn nhờ tôi qua lại thường xuyên chơi với chị ấy cho vui.
Ai cũng khen bác dâu tôi khéo léo, cả việc ăn nói lẫn cư xử. Cưới được hơn 1 năm thì bác dâu sinh được một bé trai, ông bà nội mở tiệc ăn mừng đãi cả làng.
Tôi rất thích sang nhà ông bà nội chơi vì bác dâu nấu ăn ngon. Cứ ở lại ăn cơm là bác nấu toàn món hấp dẫn, xong còn cho tôi ăn kem nữa. Sống cùng bác trai bao năm chưa bao giờ bác dâu bị ai nói xấu cái gì, con gái riêng của bác dâu cũng ngoan ngoãn. Cuộc sống gia đình họ rất êm đềm, chẳng ai nghĩ phía sau là kế hoạch toan tính rất tinh vi của bác dâu.
Từ lúc bà nội ngã bệnh cách đây 2 năm, bác dâu là người chăm sóc bà nhiều nhất. Bác nấu cháo, dọn dẹp, tắm rửa cho bà. Nói chuyện tâm sự với bà nữa.
Có lẽ vì gần gũi với bà nội nhất suốt những ngày tháng cuối đời của bà nên bác dâu biết khá nhiều chuyện. Tuy nhiên bác không hé nửa lời với ai, đặc biệt là “quỹ đen” của bà nội. Bác đã lợi dụng bệnh đãng trí lẩm cẩm của bà để hỏi về số tiền vàng tiết kiệm. Bà nội cũng vô tình tiết lộ cho con dâu biết chỗ cất tài sản cả đời. Và nhờ đó mới có vở hài kịch diễn ra sau đây.
Hôm bà mất thì cả nhà tôi đang đi xa. Nghe tin dữ lúc nửa đêm xong cả nhà phải mua vé máy bay về vội. Về tới nhà thì bác trai đã lo liệu thủ tục lễ tang xong xuôi, bác dâu thì khóc rầm rĩ khiến ai cũng không cầm được nước mắt.
Tang sự xong xuôi thì con cháu trong nhà chung tay cùng dọn dẹp đồ bà nội để lại. Không có màn phân chia tài sản vì ông nội vẫn còn sống, nhưng mọi người trong nhà đều thắc mắc là bà có nhiều trang sức như thế sao không để lại cho các con cháu thứ gì. Mẹ tôi là con gái ruột mà cũng chỉ có mỗi bộ dây chuyền với nhẫn bà cho từ hồi cưới. Trước lúc bà mất, mẹ có hỏi chuyện tài sản nhưng bà lẫn quá nên chẳng nói được gì.
Ông nội chỉ đạo con cháu bỏ hết đồ đạc bà từng dùng khi còn sống. Tuy nhiên bác dâu đòi cất riêng một chiếc áo khoác dạ của bà, nói là “giữ làm kỉ niệm”.
Cả nhà xúc động ngưỡng mộ bác dâu lắm, vì tưởng bác thương bà nội đến mức muốn giữ lại đồ cũ của bà. Ai ngờ đâu mục đích của bác khác hẳn. Nếu tôi không vô tình nghe thấy cuộc đối thoại của bác với con gái riêng thì sự thật về chiếc áo khoác chẳng bao giờ được phơi bày.
Hôm cả họ kéo sang nhà ông nội làm cơm cúng tuần cho bà thì mẹ con tôi cũng sang phụ giúp nấu nướng. Đang nhặt rau thì buồn vệ sinh nên tôi chạy vào trong nhà. Đi ngang qua phòng của bác dâu, tôi thấy cửa he hé để lọt ra tiếng bác đang thì thầm với con gái riêng.
– Đây cầm cất lên phòng hộ mẹ, nhớ giấu kỹ vào. Mấy hôm bố mày cứ sai việc mẹ nên bận chưa kịp giấu. Cất ngay đi không lộ ra là chết đấy. Mẹ hỏi mãi bà ấy mới khai ra chỗ giấu vàng, tưởng được nhiều ai dè có mỗi mấy chỉ giấu trong cái áo rách. Thôi vậy cũng đủ cho mày làm của hồi môn sau này lấy chồng. Đợi ông già kia mất nốt thì mẹ sẽ dụ bố mày chia tài sản. Xong xuôi thì mấy mẹ con mình chuyển lên thành phố sống, chứ mẹ không muốn ở mãi với cái người dốt nát kia.
Hóa ra bác dâu đã lên kế hoạch tỉ mỉ từ lúc chưa lấy bác trai tôi làm chồng. Người phụ nữ này chỉ muốn nhắm vào tài sản của ông bà nội tôi chứ vốn dĩ không yêu thương gì người chồng tội nghiệp.
Tôi nghe cuộc nói chuyện bí mật của mẹ con bác xong mà bàng hoàng. Vậy nghĩa là bác dâu lén lấy cắp số vàng tiết kiệm của bà nội, rồi tiếp tục khoác bộ mặt tử tế giả tạo để chờ ông nội tôi qua đời nốt? Uổng phí tình cảm yêu mến mọi người dành cho bác dâu bấy lâu. Bác ấy thâm sâu hơn tôi tưởng rất nhiều. Nếu cả nhà biết tâm địa thật của bác thì mọi chuyện sẽ xảy ra như thế nào nhỉ?…