Tôi về làm dâu được hai tháng thì bố chồng phát hiện mắc ung thư gan giai đoạn cuối. Bệnh tình của ông diễn biến nhanh đến mức không ai ngờ tới. Ông quyết định gọi các con về để chia tài sản, như một cách sắp xếp mọi thứ trước khi rời xa cõi đời.
Ngày họp gia đình, không khí nặng nề bao trùm. Ông thẳng thắn chia rõ: con rể được hẳn 5 tỷ, còn con gái ông – chị chồng tôi – lại chẳng được gì. Quyết định này khiến cả nhà xôn xao, nhưng ông vẫn giữ thái độ cương quyết, chỉ nói:
Bố có lý do của mình. Sau này các con sẽ hiểu.
Tôi không dám hỏi, chỉ âm thầm chăm sóc ông, như một cách bày tỏ lòng kính trọng. Hàng ngày, tôi nấu cháo, bón từng thìa cho ông, nhìn ông yếu đi từng ngày mà lòng nghẹn lại.
Một buổi chiều, khi tôi đang bón cháo, ông gọi tôi lại gần, lấy ra một quyển sổ đỏ từ trong ngăn kéo:
Cái này bố để lại cho con. Đừng nói gì với ai, cứ giữ lấy.
Tôi mở ra, thấy tên mình trên tờ giấy, không khỏi bàng hoàng. Tôi là dâu mới, còn chưa kịp làm gì báo hiếu, cớ sao ông lại tin tưởng và trao cho tôi tài sản lớn như vậy?
Ngày đưa ông đi viện lần cuối, ông nắm tay tôi, ánh mắt mờ dần nhưng vẫn cố thì thào:
Nhớ giữ lời bố dặn.
Sau khi ông qua đời, tôi quyết định làm theo ý nguyện của ông. Tôi mang giấy tờ đi công chứng để chính thức hoàn tất thủ tục. Nhưng khi đến nơi, nhân viên thông báo:
Tài sản này đã được chuyển nhượng, hiện tại thuộc sở hữu của… mẹ cô!
Tôi ngớ người, không tin vào tai mình. Mẹ tôi? Làm sao tài sản của bố chồng lại có thể đứng tên mẹ ruột tôi được?
Tôi vội vàng về hỏi mẹ, bà thở dài, lấy ra một tập tài liệu đã ố vàng. Hóa ra, trước đây, gia đình chồng tôi từng nợ nhà mẹ tôi một khoản lớn để làm ăn. Vì không muốn gia đình chồng tôi gặp khó khăn, bà chưa từng nhắc lại chuyện này. Nhưng khi biết mình sắp ra đi, bố chồng tôi đã âm thầm trả lại ân tình ấy bằng cách chuyển tài sản sang tên bà.
Tôi rơi nước mắt, không ngờ phía sau người đàn ông ít nói ấy lại là một tấm lòng sâu sắc đến vậy. Ông đã sắp xếp tất cả mọi thứ, vừa để lại cho con dâu một lời nhắn nhủ, vừa trả lại món nợ ân nghĩa năm xưa.
Quyển sổ đỏ không chỉ là giấy tờ tài sản, mà còn là minh chứng cho sự khôn ngoan và tình người của ông. Tôi tự hứa với lòng, sẽ sống thật tốt, giữ gìn gia đình nhỏ của mình, để không phụ lòng người cha chồng đã đặt niềm tin nơi tôi.