Cuộc đời tôi như một cuốn tiểu thuyết đầy bất ngờ, mà cao trào lại xảy ra ngay khi tưởng chừng mọi thứ đang bình yên. Chồng tôi và tôi vừa bán được mảnh đất tổ tiên để lại với giá 20 tỷ. Đó là số tiền lớn nhất mà chúng tôi từng có, cũng là hy vọng để gia đình tôi bước sang một cuộc sống sung túc hơn. Nhưng hạnh phúc chưa kịp đến, thì tin dữ ập xuống: chồng tôi bị chẩn đoán ung thư dạ dày giai đoạn cuối.
Từ khi nghe tin, cả nhà rơi vào vòng xoáy hỗn loạn. Tôi chạy vạy khắp nơi, tìm bệnh viện, hỏi bác sĩ, mong tìm chút hy vọng. Anh thì nằm đó, gầy rộc đi từng ngày, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra lạc quan để không làm tôi lo lắng.
—
Ngày hôm ấy, tôi vừa từ ngân hàng trở về, nơi tôi định gửi toàn bộ số tiền vừa bán đất để lo cho tương lai của các con. Nhưng vừa về đến nhà, chồng tôi đột ngột gọi tôi lại. Giọng anh yếu ớt nhưng rất nghiêm túc:
“Em ngồi xuống đây, anh có chuyện muốn nói.”
Tôi ngồi xuống, lòng lo lắng không yên. Nhìn anh, tôi thấy một nỗi day dứt hiện rõ trong ánh mắt.
“Anh xin lỗi, nhưng anh không thể giấu em nữa. Anh có lỗi với em. Anh… từng có bồ.”
Câu nói như tiếng sét ngang tai. Tôi chết lặng.
“Anh nói gì cơ?” Tôi hỏi lại, giọng nghẹn ngào.
Anh cúi đầu, không dám nhìn tôi:
“Chuyện đã qua lâu rồi. Anh biết mình sai, nhưng lúc đó anh mù quáng. Anh không dám nói vì sợ mất gia đình, mất em. Giờ anh không còn nhiều thời gian nữa, anh không muốn mang tội lỗi này theo mình mãi. Anh chỉ mong em tha thứ…”
Những lời anh nói như từng nhát dao đâm vào tim tôi. Tất cả tình yêu, niềm tin tôi dành cho anh bỗng chốc tan vỡ. Cơn giận dữ bùng lên, tôi đứng bật dậy, nhìn anh bằng ánh mắt đầy oán hận:
“Anh dám thú nhận điều này ngay lúc này sao? Anh nghĩ tôi sẽ tha thứ cho anh chỉ vì anh sắp chết à?”
Không chờ anh trả lời, tôi lao vào phòng, ôm lấy chiếc két sắt chứa toàn bộ số tiền bán đất. Tôi quyết định rời đi, bỏ mặc anh ở đó, để anh tự gánh chịu hậu quả của lỗi lầm mình gây ra.
—
Chỉ 5 phút sau khi bước chân ra khỏi nhà, một tiếng điện thoại vang lên. Tôi cầm máy lên, đầu dây bên kia là giọng bác sĩ từ bệnh viện:
“Chị ơi, anh Hưng vừa mất rồi… Anh ấy lên cơn đau quá đột ngột, chúng tôi không kịp can thiệp.”
Tay tôi rụng rời, chiếc điện thoại rơi xuống đất. Tim tôi như ngừng đập. Mọi thứ trước mắt tối sầm lại.
Tôi quay lại nhà trong cơn hoảng loạn, thấy anh nằm bất động trên giường. Đôi mắt nhắm nghiền, gương mặt anh vẫn còn in dấu nét đau đớn xen lẫn hối hận. Lá thư anh viết vội nằm trên bàn, bên cạnh chiếc nhẫn cưới cũ kỹ của chúng tôi.
Tôi run rẩy cầm lá thư lên đọc:
—
**“Gửi vợ yêu của anh,
Anh biết rằng anh đã làm em tổn thương rất nhiều, và anh không xứng đáng nhận được sự tha thứ của em. Nhưng anh mong em hiểu rằng, chưa một ngày nào anh thôi yêu em.
Anh đã sai, đã phản bội em trong một phút yếu lòng. Nhưng sau tất cả, người duy nhất trong trái tim anh vẫn luôn là em.
Số tiền bán đất, anh muốn em giữ để lo cho các con. Hãy chăm sóc chúng thật tốt, và đừng để nỗi đau này ảnh hưởng đến tương lai của chúng.
Anh sẽ rời đi, mang theo sự hối hận suốt đời vì đã làm em đau khổ. Nhưng dù ở đâu, anh vẫn luôn yêu em và các con.
Xin lỗi em, và cảm ơn em vì tất cả.
Hưng”**
—
Đọc đến đây, tôi ngã quỵ xuống sàn. Giận dữ, đau khổ, hối hận và mất mát đan xen, khiến tôi không thể thở nổi. Người đàn ông tôi từng yêu thương nhất đã ra đi, mang theo cả lỗi lầm lẫn lời xin lỗi.
Tôi ngồi đó rất lâu, nước mắt không ngừng rơi. Dù anh có lỗi, nhưng tôi biết rằng, tình yêu của anh dành cho tôi chưa từng thay đổi.
Ngày tiễn anh đi, tôi chỉ thầm mong rằng, ở nơi xa ấy, anh sẽ được thanh thản. Còn tôi, sẽ phải học cách sống tiếp, không chỉ vì mình, mà còn vì hai đứa con – máu thịt của anh.
—
*Cuộc đời đôi khi không cho ta cơ hội sửa chữa lỗi lầm. Hãy trân trọng những gì mình đang có, và đừng đợi đến lúc quá muộn để nói lời yêu thương.*