Vợ tôi là nhân viên văn phòng, lương 20 triệu/tháng, đủ để chúng tôi trang trải cuộc sống. Thế nhưng dạo gần đây, cô ấy thường xuyên nói phải tăng ca đêm để kiếm thêm thu nhập. Sáng nào trở về, cô ấy cũng mệt mỏi, mắt thâm quầng, thậm chí có lúc bước đi loạng choạng. Dù không muốn nghi ngờ, nhưng những biểu hiện ấy khiến tôi không khỏi lo lắng.
Một hôm, nhân lúc vợ đi làm đêm, tôi nhờ mẹ chăm con rồi quyết định đến nơi cô ấy làm thêm để kiểm tra. Cô từng nhắc qua là làm phục vụ tại một quán bar, nên tôi hóa trang đơn giản, ăn mặc như một khách hàng bình thường để không bị phát hiện.
Khi bước vào quán, tiếng nhạc ồn ào và ánh đèn mờ ảo làm tôi cảm thấy lạc lõng. Tôi vừa tìm chỗ ngồi, vừa đảo mắt tìm kiếm bóng dáng vợ. Đúng lúc đó, tôi nhìn thấy cô – đang diện một bộ đồ se-xy, bó sát, đi giày cao gót, trang điểm đậm đến mức tôi suýt không nhận ra.
Cô đang đứng cạnh một nhóm khách nam, cười đùa và… “mút kem” từ chiếc ly cocktail mà một trong số họ đưa ra. Hành động ấy thân mật đến mức khiến tôi rùng mình. Tim tôi như thắt lại, cả người cứng đờ không biết phải làm gì.
Tôi cố nén cảm xúc, tiến lại gần hơn để quan sát. Một trong những người đàn ông trong nhóm đó vòng tay qua eo cô, cười lớn rồi ghé sát tai cô nói điều gì đó. Vợ tôi không phản kháng, thậm chí còn cười nhẹ.
Không thể chịu đựng thêm, tôi bước tới, giọng lạnh lùng:
Em đang làm gì ở đây?
Vợ tôi giật mình quay lại, mặt tái mét khi thấy tôi. Cô lắp bắp:
Anh… sao anh lại ở đây?
Tôi hỏi em: Đây là công việc “tăng ca” mà em bảo sao?
Những người đàn ông kia nhìn tôi, có vẻ khó chịu nhưng không dám xen vào. Vợ tôi cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.
Tôi nắm tay cô kéo ra khỏi quán, mặc kệ ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh. Ra đến bên ngoài, tôi quay sang cô, giọng đầy phẫn nộ:
Em giải thích đi. Tại sao lại làm công việc này?
Cô ấy bật khóc, thú nhận trong nghẹn ngào:
Công việc chính không đủ chi tiêu, em không muốn anh phải gánh vác hết nên em tìm việc làm thêm. Nhưng quán này yêu cầu phục vụ theo cách “đặc biệt” để có thêm tiền bo…
Nghe cô ấy nói, tôi vừa giận vừa đau. Giận vì cô ấy không nói thật với tôi, vì đã chấp nhận công việc này mà không nghĩ đến cảm giác của chồng con. Đau vì biết rằng, cô ấy đã phải chịu đựng những áp lực kinh tế mà tôi không hay biết.
Tôi nhìn cô ấy, thở dài:
Em có biết anh cần gì không? Không phải tiền bạc, mà là sự trung thực và tôn trọng trong hôn nhân này.
Sau hôm đó, vợ tôi nghỉ việc tại quán bar. Chúng tôi ngồi lại nói chuyện thẳng thắn với nhau, chia sẻ những khó khăn mà cả hai đã từng giấu kín. Dù tổn thương, nhưng tôi chọn tha thứ, bởi tôi biết, chỉ khi cả hai cùng nỗ lực và chân thành, gia đình mới có thể hàn gắn và bước tiếp.