Tôi – một chàng trai U40, sống độc thân và chịu áp lực lớn từ gia đình về chuyện cưới xin. Mỗi lần về quê là mỗi lần bị hỏi han, giục giã. Để chiều lòng bố mẹ, tôi quyết định thử vận may trên một ứng dụng hẹn hò. Thật bất ngờ, chỉ sau vài ngày, tôi quen được một cô gái trẻ trung, xinh đẹp và có cách nói chuyện ngọt như rót mật vào tai. Em là sinh viên năm cuối, vừa duyên dáng vừa thông minh, khiến tôi cảm thấy như mình tìm được nửa kia của đời mình.
Ngày em đồng ý về ra mắt gia đình, tôi không giấu được sự hãnh diện. Bố mẹ và các chị em họ hàng không tiếc lời khen ngợi em: nào là lễ phép, ngoan ngoãn, lại còn khéo ăn khéo nói. Trong lòng tôi dâng lên một niềm vui khó tả, như thể cuối cùng mình đã tìm được “vợ hiền dâu thảo” trong mắt bố mẹ.
Sau bữa cơm thân mật, tôi đưa em về nhà. Trên đường lái xe, em ngồi ghế phụ, cả hai cùng trò chuyện vui vẻ. Bỗng, một âm thanh “roẹt” kỳ lạ vang lên, cắt ngang cuộc nói chuyện. Tôi khựng lại, cảm giác có gì đó không ổn.
Quay sang, tôi thấy em đang… nghịch cô bé của mình một cách rất thoải mái, như thể đây là điều bình thường. Tôi đơ người, tay vẫn giữ chặt vô-lăng, không tin nổi vào mắt mình. Bầu không khí trong xe trở nên ngột ngạt. Cổ họng tôi khô khốc, chẳng biết phải nói gì.
Em thì dường như không nhận ra sự bối rối của tôi. Thậm chí, em còn thản nhiên hỏi:
“Anh thấy có sao không? Em hơi ngứa, không chịu được.”
Tôi thật sự không biết nên cười hay khóc. Một loạt câu hỏi ập đến trong đầu: Phải chăng mình đã quá vội vàng? Người con gái này có thực sự là mẫu người mình tìm kiếm? Cảm giác tự hào khi nãy giờ đã tan biến, thay vào đó là sự ngờ vực lẫn ngượng ngùng.
Đưa em về tới nhà, tôi ngồi trong xe thêm một lúc lâu để định thần. Lần đầu tiên trong đời, tôi hiểu thế nào là “đừng nhìn bề ngoài mà đánh giá con người”.