Kể từ ngày bố chồng mất, mẹ chồng tôi dọn lên phòng ngủ cùng vợ chồng vì bảo rằng đêm tối lạnh lẽo, lại sợ ma quấy nhiễu. Là con dâu, tôi hiểu bà vừa mất đi người bạn đời gắn bó cả đời, nên dù khó chịu vì mất không gian riêng tư, tôi vẫn cố nhịn nhục để bà không rơi vào cảnh cô đơn và trầm cảm.
Những đêm đầu, mẹ chồng nằm ở chiếc giường phụ mà chúng tôi kê thêm trong phòng. Dù chẳng thoải mái, nhưng tôi nghĩ đây chỉ là giai đoạn tạm thời. Thế nhưng, dần dần, những hành động kỳ lạ của bà bắt đầu xuất hiện.
Hôm ấy, khoảng 2 giờ sáng, tôi chợt tỉnh giấc vì cảm giác bất an lạ thường. Ánh đèn ngủ mờ ảo rọi vào góc phòng khiến tôi phát hiện một bóng người đang khom lưng, lúi húi làm gì đó. Tim tôi đập thình thịch, vội quay sang gọi chồng nhưng anh vẫn đang ngủ say.
Tôi hé mắt nhìn kỹ hơn, và nhận ra bóng dáng ấy chính là mẹ chồng! Bà đang ngồi xổm bên cạnh chiếc tủ nhỏ, nơi tôi cất bộ trang sức vàng cưới của mình.
Cảm giác lạnh sống lưng ập đến, tôi rón rén ngồi dậy, cố gắng không gây tiếng động. Dưới ánh đèn lờ mờ, tôi thấy bà đang mở nắp hộp đựng vàng cưới, bàn tay run rẩy nhưng rất cẩn thận nhặt từng chiếc vòng, chiếc nhẫn ra khỏi hộp, nhét vào túi áo.
Tôi không kiềm chế được nữa, bật dậy và bật đèn sáng trưng:
“Mẹ! Mẹ đang làm gì thế ạ?”
Bà giật bắn người, mặt tái xanh, bàn tay nắm chặt túi đồ, mắt mở lớn nhìn tôi.
“Mẹ… mẹ chỉ…” Bà lắp bắp, ánh mắt lúng túng không biết nhìn đi đâu.
“Đây là vàng cưới của con mà! Sao mẹ lại…?” Tôi hỏi, giọng không giấu nổi sự run rẩy.
Bà cúi gằm mặt, nước mắt bỗng nhiên rơi lã chã. Một lát sau, bà nghẹn ngào nói:
“Con ơi… mẹ xin lỗi… Mẹ không định lấy đâu. Chỉ là dạo này mẹ túng quá, tiền viện phí của bố còn nợ, lại thêm chuyện người ta đòi nợ mẹ số tiền mẹ từng vay cho bố chữa bệnh… Mẹ định mượn tạm một chút, rồi mẹ sẽ trả…”
Nghe đến đây, tôi ngỡ ngàng. Thì ra đằng sau sự sợ ma và những đêm nằm cạnh chúng tôi, mẹ chồng đã âm thầm chịu đựng gánh nặng kinh tế mà không dám nói ra.
Tôi không nói thêm gì, chỉ nhẹ nhàng lấy lại hộp vàng, đặt nó vào tủ và khóa lại. Sau đó, tôi kéo mẹ ngồi xuống giường, nhìn vào đôi mắt già nua đầy mệt mỏi ấy và nói:
“Mẹ, nếu mẹ khó khăn thì cứ nói với vợ chồng con. Con sẵn sàng giúp đỡ, nhưng mẹ đừng làm thế này. Con hiểu mẹ áp lực, nhưng chuyện gì cũng phải giải quyết bằng cách minh bạch. Chúng ta là gia đình mà.”
Mẹ chồng òa khóc, kể hết mọi chuyện. Từ hôm đó, vợ chồng tôi quyết định hỗ trợ bà một khoản tiền để trả nợ, đồng thời khuyên bà dọn về phòng riêng để tạo lại không gian thoải mái cho cả nhà. Sự thật ấy, dù đau lòng, nhưng cũng giúp chúng tôi hiểu nhau hơn và gắn bó thêm tình cảm gia đình.