Trong một khu phố yên tĩnh, tôi, một người phụ nữ quá lứa lỡ thì, đã quyết định chọn ông lão hàng xóm U90 làm chồng. Hồi đó, tôi không còn nhiều lựa chọn, và ông thì đã từng có một cuộc đời thú vị với những câu chuyện cuốn hút. Dù khoảng cách tuổi tác là cả một thế kỷ, tôi vẫn thấy bình yên bên ông.
Thời gian trôi qua, chúng tôi sống bên nhau trong một ngôi nhà giản dị nhưng ấm cúng. Ông lão luôn chăm sóc tôi, kể cho tôi nghe những kỷ niệm xưa cũ, và tôi dần dần trở thành người bạn đồng hành cuối đời của ông. Nhưng cũng như mọi thứ trong cuộc sống, mọi niềm vui đều có lúc phải đối mặt với thực tại.
Một ngày nọ, ông đột ngột trở bệnh nặng. Khi nằm trên giường hấp hối, ông gọi tôi lại bên giường. Với ánh mắt tràn đầy yêu thương, ông đưa ra một tờ di chúc. Tôi nhìn tờ giấy trong tay, cảm giác hồi hộp lẫn lo âu. Ông nói rằng, căn nhà mặt phố trị giá 10 tỷ sẽ thuộc về tôi, trong khi các con riêng của ông chỉ được 200 triệu. Tôi vui mừng, nhưng cũng cảm thấy chút gì đó không thoải mái khi nhìn thấy sự bất công này.
Khi tôi lật sấp giấy tờ ra, không ngờ mình đã choáng váng. Một điều không ngờ hiện ra: bên dưới chữ ký của ông, có một dòng chữ nhỏ ghi: “Căn nhà này sẽ thuộc về người nào chăm sóc tôi tốt nhất trong suốt quãng đời còn lại.” Tôi cảm thấy như trời đất sụp đổ. Điều này không chỉ có nghĩa là ông không tin tưởng tôi hoàn toàn, mà còn là một cuộc thi không ngừng nghỉ với các con riêng của ông.
Lòng tôi dâng trào cảm xúc. Liệu mình đã sống bên ông chỉ vì tài sản? Tôi biết mình đã yêu ông, nhưng giờ đây, tôi cảm thấy như mình đang đứng trước một thử thách lớn. Tôi không thể để điều này phá vỡ những gì chúng tôi đã xây dựng.
Tôi quyết định rằng, bất kể kết quả ra sao, tôi sẽ chăm sóc ông trong những ngày cuối cùng. Tôi dành thời gian bên ông, trò chuyện, và chia sẻ những ký ức ngọt ngào. Dù biết rằng các con riêng có thể tìm cách lật đổ di chúc, nhưng tôi muốn cho ông thấy rằng tình yêu thương không thể đo đếm bằng tiền bạc.
Cuối cùng, ông ra đi trong vòng tay ấm áp của tôi, với nụ cười mãn nguyện trên môi. Sau khi ông mất, tôi nhận được tất cả di sản mà ông để lại. Nhưng điều quan trọng hơn là tôi đã học được rằng, tình yêu và sự chăm sóc mới là tài sản quý giá nhất, không phải chỉ là những con số trên giấy.
Ngôi nhà mặt phố trở thành nơi tôi sống với những kỷ niệm đẹp đẽ, và tôi luôn nhớ về ông như một phần không thể thiếu trong cuộc đời mình. Dù cuộc sống có bất công, nhưng tình yêu thực sự luôn tìm được cách để tồn tại.