Tôi sống trong một căn nhà lớn cùng với gia đình, nơi có bác giúp việc luôn lo lắng chăm sóc mọi thứ. Thế nhưng, mỗi tối, tôi lại thấy bác chốt chặt cửa phòng và không hề trả lời khi tôi gọi. Điều này khiến tôi cảm thấy kỳ lạ, và một sự tò mò không thể kiểm soát nổi đã thôi thúc tôi tìm hiểu.

Một ngày, khi biết bác về quê, tôi quyết định lén vào phòng bác để dọn dẹp. Căn phòng không lớn, nhưng lại rất ngăn nắp. Tuy nhiên, có một điều khiến tôi cảm thấy rờn rợn: chiếc hộp nhỏ để ngay đầu giường, được khóa chặt. Dù biết rằng không nên, nhưng lòng hiếu kỳ khiến tôi không thể cưỡng lại.

Tôi nhẹ nhàng mở chiếc hộp ra. Cảm giác như cả không gian xung quanh ngừng lại khi tôi thấy bên trong là những thứ tôi không thể tưởng tượng nổi: một bức thư thai, kèm theo những món đồ nhỏ mà tôi đoán là của một đứa trẻ chưa ra đời. Tôi cảm thấy tim mình đập mạnh, và nỗi sợ hãi dâng trào.

“Rốt cuộc bác đang giấu giếm điều gì?” Tôi tự hỏi. Hình ảnh của bác, một người phụ nữ luôn chăm chỉ và tôn trọng công việc, giờ đây lại trở nên bí ẩn hơn bao giờ hết. Tại sao bác lại giữ thứ này trong phòng mình? Liệu đây có phải là lý do cho những hành động lạ lùng của bác trong suốt thời gian qua?

Vừa thấy bác giúp việc nhà tôi, sếp đã lớn tiếng hỏi: "Sao mẹ lại ở đây?"  khiến tôi xám mặt

Khi tôi đang chìm đắm trong suy nghĩ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân. Hoảng hốt, tôi nhanh chóng đóng hộp lại và đứng dậy. Cửa phòng mở ra, và bác đứng đó, ánh mắt đượm buồn. “Con vào đây làm gì?” Bác hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng có phần nghiêm khắc.

Tôi nhìn thẳng vào mắt bác, không thể giấu nổi sự hoang mang. “Con… con chỉ muốn giúp bác dọn dẹp.”

Bác thở dài, bước vào phòng và đóng cửa lại. “Có những điều mà con chưa hiểu, và có lẽ không nên biết.” Giọng bác trầm lắng, như chứa đựng cả một câu chuyện dài.

“Tại sao bác lại giữ những thứ này?” Tôi không thể kiềm chế. “Con thấy bức thư thai…”

Bác nhìn tôi, sự nghiêm trọng trong ánh mắt khiến tôi rùng mình. “Đó là ký ức đau thương. Một câu chuyện mà bác đã chôn vùi từ lâu. Đó không phải là điều con cần phải biết.”

“Nhưng con có thể giúp bác. Nếu bác đang gặp khó khăn, con sẽ đứng bên cạnh.” Tôi cố gắng thuyết phục.

Bác lặng im một lúc, rồi khẽ gật đầu. “Được rồi, con hãy nghe bác kể. Nhưng con phải hứa rằng sẽ giữ bí mật này.”

Khi câu chuyện được kể ra, tôi mới hiểu. Bác đã từng mang thai nhưng không thể giữ lại đứa trẻ, và nỗi đau đó vẫn ám ảnh bác từng ngày. Mọi hành động của bác, những lúc chốt chặt cửa, không phải vì bí mật mà là cách bác bảo vệ bản thân khỏi những ký ức đau thương.

Sau buổi trò chuyện, tôi không còn thấy bác chỉ là một người giúp việc. Bác là một người phụ nữ mạnh mẽ, đã trải qua nhiều đau khổ. Tôi quyết định sẽ không chỉ là người dọn dẹp mà còn là người bạn, là người lắng nghe.

Bí mật đó trở thành sợi dây gắn kết giữa chúng tôi, và tôi biết rằng, đôi khi, những điều kỳ lạ nhất lại dẫn đến những hiểu biết sâu sắc nhất.