Ngày tôi phát hiện mình mang bầu, tưởng chừng đó là niềm vui nhưng lại là khởi đầu của một chuỗi bi kịch. Bố mẹ tôi, vì lo sợ điều tiếng của làng xóm, đã không ngần ngại đuổi tôi ra khỏi nhà. Không nơi nương tựa, tôi lang thang giữa xã hội đầy thử thách và khắc nghiệt. Mười năm trời tự mình bươn chải, vừa lo cho bản thân, vừa chăm sóc con nhỏ, tôi nếm trải đủ những đắng cay mà tôi chưa từng nghĩ đến.

Rồi cuối cùng, sau bao nỗ lực, tôi cũng gặp được một người đàn ông chấp nhận quá khứ của tôi và yêu thương hai mẹ con thật lòng. Anh cho tôi cảm giác bình yên và là người đầu tiên khiến tôi thấy mình xứng đáng được yêu thương, được che chở. Chúng tôi quyết định làm đám cưới, mở ra một chương mới cho cuộc đời.

Vào ngày trọng đại ấy, khi tôi chuẩn bị bước vào lễ đường, bố mẹ đẻ bất ngờ xuất hiện. Họ cầm theo hai cây vàng, cúi đầu xin lỗi và mong tôi tha thứ. Nhưng suốt mười năm qua, những tổn thương, sự tủi nhục, và những đêm khóc thầm vì cô độc đã khắc sâu vào trái tim tôi. Tôi không thể dễ dàng bỏ qua những đau đớn ấy. Lòng tôi trĩu nặng, nhưng cuối cùng, tôi từ chối lời xin lỗi của họ và quay đi.

THÁNG MẤY TỔ CHỨC ĐÁM CƯỚI HOÀN MỸ NHẤT?

Sau đám cưới, trên đường trở về nhà, tôi nhận được tin bố đột ngột qua đời. Thông báo ấy như một nhát dao cứa vào tim tôi. Cảm giác mất mát, tiếc nuối trào dâng trong tôi, bởi tôi hiểu rằng đã quá muộn để hàn gắn. Đứng trước linh cữu của bố, tôi nghẹn ngào, nhận ra mình đã bỏ lỡ cơ hội tha thứ cuối cùng, để lại trong lòng một vết thương không bao giờ lành.

Đám cưới của tôi kết thúc bằng tang lễ của bố – một cái kết đau lòng cho cả hai bên. Dù hận, dù đau, nhưng tôi biết rằng từ đây, mình phải bước tiếp với lòng thanh thản, để con tôi không lặp lại những bi kịch ấy nữa.