×

Tôi là con một, mặc dù biết chồng tôi có bồ nhưng mẹ đ-ẻ vẫn quyết định cho anh thừa kế tài sản chỉ vì con rể đã nhiệt tình chăm sóc bà trong suốt bao nhiêu năm ốm nằm li-ệt một chỗ. Nghĩ cũng t-ứ-c, đường đường chính chính là con r-uộ-t mà tay trắng nhưng vì bà đã viết di chúc rồi nên tôi cũng chẳng ho he nửa lời. Vừa nhận được sổ đỏ, chồng tôi đem đi sang tên ngay nhưng khi đến nơi thì anh s-ố-c ng-ửa khi nghe nhân viên báo người đang đứng tên nhà đất chính là…

Tôi và anh quen nhau trong một buổi chiều mưa lất phất. Anh là người đàn ông điềm đạm, trầm tính, luôn cẩn thận trong từng lời nói, hành động. Anh kể về quá khứ đau buồn của mình: vợ mất sớm, để lại cho anh một bé gái chỉ mới 3 tuổi. Đứa bé lớn lên trong sự thiếu thốn tình cảm của người mẹ, và chính anh, với tình yêu bao la của một người cha, đã cố gắng bù đắp cho con.

 

Chúng tôi cưới nhau sau một năm yêu đương. Bé gái, con riêng của anh, lúc đầu có chút dè chừng, nhưng dần dần bé bắt đầu mở lòng, thân thiết gọi tôi là “mẹ”. Tôi yêu thương con bé như chính con ruột của mình, hết lòng chăm sóc và bảo bọc. Nhìn anh hạnh phúc khi thấy con gái được yêu thương, tôi càng quyết tâm làm tròn vai trò của mình.

 

***

Hôm đó, anh đi công tác xa, tôi quyết định đưa bé đi chơi, rồi ghé vào một quán kem mà bé yêu thích. Hai mẹ con vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ. Bất chợt, bé con ngước mắt ra ngoài cửa sổ, chỉ tay về phía một người phụ nữ đứng bên đường. Bé reo lên:

– **“Mẹ con kìa, cô ơi!”**

 

Tôi sững sờ. Nhịp tim như bị dừng lại trong giây lát. Tôi quay đầu lại nhìn theo hướng chỉ tay của bé. Một người phụ nữ tầm ba mươi, ăn mặc giản dị nhưng gương mặt mang vẻ mỏi mệt. Chị ấy đang đứng ở phía bên kia đường, ánh mắt hướng về phía chúng tôi.

Tôi cố giữ bình tĩnh, hỏi con bé:

 

– “Con nói ai là mẹ?”

 

Con bé ngây thơ trả lời:

 

– **“Là mẹ ruột của con. Mẹ hay đứng nhìn con như vậy mỗi lần con đi học về.”**

Con trai hiếu nghĩa đóng giả phụ nữ suốt 20 năm chăm mẹ ốm liệt giường |  Tin tức Online

 

Tay tôi run rẩy đến mức làm rơi thìa kem xuống đất. Cảm giác kinh hoàng tràn ngập tâm trí. “Chẳng phải mẹ bé đã mất rồi sao? Chẳng phải anh từng kể rằng chị ấy đã qua đời vì tai nạn giao thông sao? Vậy người phụ nữ kia là ai?”

 

Tôi quay sang người phụ nữ ấy. Ánh mắt chị đầy nỗi niềm, nhưng ngay khi bắt gặp ánh mắt tôi, chị vội quay đi, bước nhanh vào dòng người đông đúc.

***

Tối hôm đó, khi anh trở về, tôi không thể kiềm chế được nữa, hỏi anh ngay lập tức. Anh im lặng một lúc lâu, ánh mắt đầy trĩu nặng.

– **“Anh xin lỗi. Anh đã nói dối.”**

Câu chuyện mà anh kể sau đó khiến tôi chết lặng. Hóa ra, vợ anh không phải đã mất, mà là đã bỏ nhà ra đi khi con bé chỉ vừa tròn 2 tuổi. Chị ấy không chịu được áp lực của hôn nhân, của việc làm mẹ khi còn quá trẻ. Anh quyết định nói dối rằng chị đã qua đời để bảo vệ con bé khỏi những tổn thương không đáng có, và có lẽ, để bảo vệ chính bản thân anh khỏi nỗi xấu hổ, đau lòng.

– “Anh biết anh ích kỷ, nhưng anh không muốn con bé phải chịu đựng sự thật đó. Anh nghĩ như thế sẽ tốt hơn cho con.”

***

Tôi không biết phải làm sao để đối diện với sự thật này. Một phần trong tôi cảm thông với nỗi đau của anh, nhưng phần khác cảm thấy bị phản bội vì anh đã che giấu sự thật. Nhìn con bé, tôi tự hỏi: liệu mình có nên tìm cách để con được gặp lại mẹ ruột, hay cứ để mọi thứ trôi qua như một giấc mơ đã vỡ?

Đêm đó, tôi nằm trằn trọc, giữa những ngổn ngang về tình yêu, lòng tin, và trách nhiệm.

Related Posts

Our Privacy policy

https://tinhay8.com - © 2024 News