Sau bao năm vất vả, tôi bán mảnh đất gia đình và có trong tay 20 tỷ. Với tâm niệm sẽ chia đều cho các con, tôi vui vẻ thông báo. Thế nhưng, điều khiến tôi ngỡ ngàng là không ai trong số các con tôi chịu nhận tiền. Dù tôi đã giải thích rằng đây là khoản tiền xứng đáng mà tôi muốn chúng có, chúng vẫn kiên quyết từ chối.

Hai ngày sau, trong lúc tôi đang nhâm nhi tách trà, cảm giác trống trải len lỏi vào lòng. Bỗng, tôi phát hiện một tờ giấy A4 để trên bàn. Tò mò, tôi cầm lên và đọc. Lời lẽ trên đó như một cú sốc điện khiến tôi chao đảo.

“Chúng con không nhận tiền, vì không muốn sau này phải nuôi mẹ.”

Bán đất được 3 tỷ, tôi tổ chức họp gia đình để phân chia tài sản nhưng không đứa con nào chịu nhận dù chỉ một đồng - Ảnh 1.

Từng chữ hiện lên rõ ràng, như một lời tuyên bố mà tôi không thể tin nổi. Tôi cảm thấy như mình bị dội nước lạnh. Không phải vì các con không yêu thương, mà vì chúng đang lo lắng về gánh nặng tài chính mà tôi có thể trở thành sau này.

Những ký ức xưa ùa về, về những lúc tôi chăm sóc chúng, vất vả nuôi nấng, và giờ đây, có lẽ tôi lại trở thành một gánh nặng. Tâm trạng chao đảo, tôi ngồi thụp xuống ghế, không biết nên phản ứng thế nào.

Nhưng rồi, trong lòng tôi lại dấy lên một suy nghĩ khác. Các con tôi, tuy có cách thể hiện chưa chín chắn, nhưng đều là những người trưởng thành. Chúng muốn tôi tự lập, không muốn tôi phải phụ thuộc vào chúng. Có thể, trong mắt chúng, việc nhận tiền từ tôi chính là việc đưa tôi vào thế giới của sự phụ thuộc.

Quyết định đến thăm các con, tôi cần phải hiểu rõ lý do sâu xa phía sau quyết định này. Sau khi ngồi lại với chúng, tôi chia sẻ nỗi lòng của mình. “Mẹ không muốn trở thành gánh nặng cho các con. Mẹ muốn các con được tự do làm điều mình thích mà không phải lo lắng cho mẹ.”

Chúng tôi đã có một buổi trò chuyện chân thành, và cuối cùng, các con tôi đã thừa nhận rằng sự từ chối nhận tiền không phải chỉ vì sợ nuôi tôi, mà còn vì chúng muốn tôi tự lập, tìm kiếm hạnh phúc của riêng mình.

Khi hiểu được ý nghĩa thực sự của quyết định đó, tôi cảm thấy nhẹ lòng hơn. Chúng tôi đã cùng nhau bàn bạc và tìm ra cách để tôi có thể sử dụng số tiền đó một cách hợp lý, giúp đỡ gia đình mà không trở thành gánh nặng.

Cuối cùng, tình yêu thương giữa chúng tôi trở lại, và tôi biết rằng, đôi khi, những hiểu lầm lại giúp ta thấu hiểu nhau hơn. Chúng tôi đều muốn điều tốt nhất cho nhau, và đó chính là điều quý giá nhất mà tôi có thể nhận được.