Cuộc sống vốn đã bận rộn, việc tìm một người giúp việc vừa ưng ý, lại vừa tin cậy là điều vô cùng khó khăn. Sau bao nhiêu lần thử nghiệm, cuối cùng gia đình tôi cũng may mắn tìm được bác Lan – một người phụ nữ đứng tuổi, hiền lành, tháo vát, và đặc biệt là luôn chăm chỉ, chu đáo.
Bác Lan bắt đầu làm việc cho gia đình tôi từ hai tháng trước. Dù chỉ mới quen biết, nhưng cách bác làm việc khiến tôi hoàn toàn an tâm. Từ bữa cơm gia đình, căn nhà lúc nào cũng sạch sẽ, đến việc chăm sóc từng món đồ nhỏ nhặt trong nhà, mọi thứ bác đều làm trọn vẹn. Có bác, tôi cảm giác như gánh nặng được trút đi một phần lớn.
Thế nhưng, điều bất ngờ đã xảy ra. Một buổi sáng, khi cả nhà thức dậy, bác Lan đã không còn ở đó. Trong phòng bác, mọi đồ đạc cá nhân đã được thu dọn gọn gàng, không để lại chút dấu vết. Chỉ duy nhất một phong thư đặt trên bàn cùng một hộp gỗ nhỏ. Tôi mở phong thư ra, và từng dòng chữ khiến tôi lặng người:
**“Cô chú thân mến,**
Trước tiên, tôi xin cảm ơn cô chú đã đối xử với tôi như người nhà trong suốt thời gian qua. Nhưng có lẽ, đây là lúc tôi phải rời đi. Tôi xin lỗi vì không thể nói lời tạm biệt trực tiếp, vì tôi biết rằng nếu gặp mặt, cô chú sẽ níu kéo, mà tôi thì không đủ can đảm để từ chối.
Trong hộp gỗ tôi để lại, có 30 cây vàng. Đây là tất cả những gì tôi đã tích góp suốt cuộc đời. Tôi muốn gửi lại nó như một lời cảm ơn chân thành vì sự tốt bụng mà cô chú đã dành cho tôi.
Có lẽ cô chú sẽ tò mò vì sao tôi lại làm vậy. Nhưng sự thật là… tôi không phải người mà cô chú vẫn nghĩ. Tôi đến đây không chỉ để làm giúp việc. Tôi đến đây… để trả một món nợ ân tình.
Cách đây hơn 20 năm, khi tôi còn trẻ và gặp biến cố lớn trong cuộc đời, mẹ cô đã giúp đỡ tôi mà không đòi hỏi gì. Sự giúp đỡ ấy đã cứu tôi khỏi cảnh bần cùng. Tôi từng hứa với lòng mình, nếu có cơ hội, tôi sẽ đền đáp ân tình ấy. Và giờ đây, tôi đã làm được.
Xin hãy nhận món quà này, không phải vì tôi muốn trả nợ, mà vì tôi muốn thể hiện lòng biết ơn sâu sắc nhất. Chúc cô chú luôn hạnh phúc và bình an.
Tạm biệt.
– Lan”**
—
Đọc xong lá thư, tôi cầm hộp gỗ lên, đôi tay run run. Mở hộp ra, ánh vàng lấp lánh như một lời khẳng định rõ ràng những gì bác Lan nói.
Tôi ngồi thẫn thờ, cảm giác như mọi thứ đang mơ hồ. Câu chuyện bác Lan kể về mẹ tôi khiến lòng tôi trĩu nặng. Mẹ đã ra đi nhiều năm, và tôi không thể hỏi bà về ân tình này. Nhưng điều tôi biết chắc chắn, đó là mẹ tôi hẳn phải là một người vô cùng đặc biệt để có thể để lại dấu ấn lớn lao đến vậy.
30 cây vàng chỉ là một con số. Nhưng tấm lòng, sự biết ơn và tình người mà bác Lan gửi gắm trong đó mới là điều khiến tôi thực sự xúc động.
Tôi chỉ mong rằng, ở đâu đó, bác Lan có thể sống một cuộc đời thanh thản, nhẹ nhàng, bởi bác đã trả hết món nợ ân tình, và thậm chí còn để lại bài học vô giá về lòng tốt trong tôi.
—
*Đôi khi, một hành động nhỏ, một lòng tốt không toan tính có thể thay đổi cả cuộc đời của người khác. Và quan trọng hơn, nó luôn quay trở lại, một cách bất ngờ nhất.*