Ngày tôi mới về làm dâu, cuộc sống vợ chồng tôi nghèo khó, túng quẫn lắm. Chồng tôi lúc đó cũng chỉ là một chàng trai trẻ đầy nhiệt huyết, còn tôi thì chỉ biết tay làm hàm nhai. Từ sáng tới tối, cả hai vợ chồng đều vất vả mưu sinh, bữa ăn có khi chỉ là đĩa cơm trắng với một ít rau muống luộc, vậy mà không một lần bà mẹ chồng động viên, chỉ biết nhìn chúng tôi với ánh mắt xa lạ và không một chút cảm thông.

Nằm viện 8 ngày không con cái chăm lo, phải chi tiền triệu thuê người tới

Hồi đó, chúng tôi ở chung với gia đình chồng. Căn nhà cũ kỹ, hẹp hòi, ba người sống chung mà như ba thế giới riêng. Mẹ chồng thì vẫn chăm chăm lo cho bản thân mình, chẳng mảy may để ý đến chúng tôi. Mỗi lần tôi than vãn một chút về khó khăn, bà lại im lặng hoặc chỉ nhún vai, như thể việc của tôi không phải là việc của bà.

Nhưng rồi thời gian trôi qua, vợ chồng tôi cũng cố gắng, làm ăn khấm khá lên. Tôi mở một cửa hàng nhỏ bán đồ gia dụng, còn chồng thì được thăng chức trong công ty. Cuộc sống dần dần ổn định hơn, dù không giàu có nhưng cũng không còn phải lo lắng chuyện cơm áo gạo tiền.

Và rồi, khi có chút của ăn của để, mẹ chồng tôi bỗng dưng quay lại tìm cách gần gũi chúng tôi hơn. Nhưng lúc này, không phải vì tình cảm mẹ con, mà là vì… bệnh tật. Bà phát hiện mình bị ung thư giai đoạn cuối. Khi hay tin, bà không hề có một đồng tiền nào để lo liệu viện phí, dù trước đó bà vẫn luôn sống một cuộc đời đầy đủ, có tiền, có của, sống trong sự giàu có. Còn bây giờ, bà chỉ có thể ngồi đó, nhìn chồng con mình với ánh mắt cầu xin.

Bà gọi tôi, bảo rằng nếu tôi có thể giúp, thì bà sẽ biết ơn suốt đời. Lúc ấy, tôi không cảm thấy một chút cảm thương nào. Trong ký ức tôi, bà chưa bao giờ là người mẹ chồng tốt, không một lần giang tay giúp đỡ khi vợ chồng tôi khó khăn. Vậy mà giờ đây, bà lại mong tôi giúp đỡ khi bà đang ở trong hoàn cảnh khó khăn. Lúc đó, tôi chỉ thở dài rồi lạnh lùng đáp lại:

“Ngày xưa khi vợ chồng tôi thiếu thốn, mẹ chẳng hề quan tâm. Bây giờ mẹ gặp khó khăn, con không thể giúp được. Đó là sự thật.”

Tôi không hề nói một lời nặng nề, nhưng câu nói ấy như một gáo nước lạnh dội vào bà. Bà im lặng, không nói gì nữa. Tôi không hối hận về quyết định của mình. Có thể đó là một lời nói cứng rắn, nhưng đối với tôi, đó là sự công bằng. Tình yêu thương không phải là thứ có thể đổi chác bằng những món tiền.

Dù sao, cuộc đời vẫn tiếp tục. Tôi hiểu rằng sự hi sinh và tình cảm mẹ con không thể tính bằng tiền bạc. Nhưng nếu ngay từ đầu, mẹ chồng đã không đặt ra những yêu cầu vô lý, thì có lẽ tôi đã sẵn lòng giúp đỡ bà nhiều hơn.

Và cuối cùng, tôi cũng rút ra được một bài học sâu sắc: Sự đồng cảm và sẻ chia phải được vun đắp từ khi còn có thể. Khi mà người ta chỉ biết nghĩ đến bản thân mình, thì sẽ không bao giờ nhận lại được sự giúp đỡ trong lúc khó khăn.