Trời mưa tầm tã, những giọt nước đập vào mái tôn nghe lạnh buốt cả tâm hồn. Căn nhà 10 tỷ sáng đèn, mẹ kế – người phụ nữ chỉ mới bước chân vào gia đình chưa đầy vài tháng, đang ngồi giữa đống giấy tờ. Ánh mắt bà ta lóe lên như kẻ vừa khám phá ra một kho báu, nhưng trong góc tối của căn phòng, anh em chúng tôi lặng lẽ đứng nhìn, trái tim thẫn thờ và đầy uất ức.
Cả đời bố tôi tằn tiện, vất vả vì gia đình, vì chúng tôi. Vậy mà, trong những ngày cuối cùng, ông lại quyết định giao hết tất cả cho một người xa lạ. Không phải chúng tôi tham lam, mà là cảm giác bị tước mất mọi ký ức, mọi kỷ vật của mẹ, của gia đình cũ, khiến lòng người như vỡ vụn.
Đêm đó, mẹ kế cười rạng rỡ. Bà ta lục tìm trong chồng giấy tờ, tưởng như đã chắc thắng. Nhưng rồi, đôi tay run rẩy dừng lại ở một mảnh giấy cũ kỹ, úa màu, nằm gọn ghẽ trong phong bì có dấu niêm phong của luật sư. Bà ta mở ra, đọc từng chữ, sắc mặt đột ngột trắng bệch.
Tờ di chúc mới được viết vội, đúng ngày bố tôi nhập viện. Nội dung ngắn gọn nhưng thay đổi tất cả. Bố giao căn nhà 10 tỷ cho mẹ kế, nhưng đồng thời kèm theo điều kiện:
“Nếu tôi qua đời, toàn bộ số tài sản này sẽ được bán đi. Tiền chia đều cho các con tôi và mẹ kế, với tỷ lệ mẹ kế hưởng 30%, các con hưởng 70%. Nếu không tuân thủ, di chúc này sẽ bị vô hiệu, và toàn bộ tài sản sẽ thuộc về từ thiện.”
Bà ta gục xuống. Giấc mơ giàu có tan biến, chỉ còn lại căn nhà trống rỗng mà giờ đây, bà cũng không còn toàn quyền quyết định.
Chúng tôi nhìn nhau, lòng vừa cay đắng vừa nhẹ nhõm. Dẫu muộn màng, nhưng bố vẫn nhớ đến chúng tôi, những đứa con đã từng là cả thế giới của ông.
Ngoài trời, mưa vẫn rơi, nhưng trong lòng, một cơn bão đã lặng dần.