Mẹ chồng tôi mới phát hiện bị ung thư dạ dày, khiến tôi cảm thấy mọi thứ như sụp đổ. Các anh chị đều định cư xa, thỉnh thoảng mới về thăm. Tất cả trách nhiệm chăm sóc bà đổ lên vai tôi, và tôi đã cố gắng hết mình vì chữ hiếu, mặc cho những căng thẳng trong mối quan hệ với chồng, người mà suốt ngày lăng nhăng bên ngoài.

Bà, dù có những khó khăn với tôi, nhưng vẫn giữ lại chút tình cảm nào đó. Đến khi bà hấp hối, bà đưa cho tôi một tờ di chúc, trong đó ghi rõ tôi sẽ thừa kế 30 tỷ tiết kiệm mà bà dành dụm cả đời. Các con ruột của bà không được gì cả. Tôi cảm thấy một niềm vui lẫn bất ngờ, tưởng chừng như mọi công sức của tôi đã được đền đáp.

Thoái thác chăm mẹ chồng ốm nhưng tôi nào ngờ trước khi mất bà để lại thứ này cho mình

Nhưng khi tôi ra ngân hàng để rút số tiền ấy, tôi đã sốc ngất khi nghe nhân viên thông báo rằng toàn bộ số tiền đã thuộc về bố chồng tôi. Tất cả những gì tôi hy vọng, tất cả những gì tôi đã làm cho bà, bỗng chốc tan biến.

Tôi đứng lặng trong ngân hàng, cảm thấy như bị lừa dối. Tôi không biết mình nên cảm thấy đau khổ hay tức giận. Tại sao lại có sự phân chia không công bằng như vậy? Tại sao tôi lại phải chịu đựng tất cả để rồi nhận lại chỉ là một cái vỗ vai?

Trở về nhà, tôi nhìn chồng, người mà tôi đã từng yêu thương, nhưng giờ đây chỉ còn là một kẻ không xứng đáng với niềm hi vọng của tôi. Tình cảm giữa tôi và mẹ chồng không bao giờ có thể bù đắp cho cái gọi là tình thân trong gia đình.

Cuối cùng, tôi nhận ra rằng, chữ hiếu đôi khi không phải là sự hy sinh mù quáng. Tôi không thể tiếp tục sống trong một cuộc đời đầy mâu thuẫn và đau khổ. Tôi sẽ không để bản thân bị dắt mũi bởi những người không biết trân trọng tình cảm mà tôi đã dành cho họ.

Số phận đã an bài, và tôi quyết định sẽ tìm cho mình một con đường mới, nơi mà tôi có thể sống thật với chính mình.