Mẹ chồng tôi đã 62 tuổi, lương hưu mỗi tháng cũng ngót nghét chục triệu, đủ sống thoải mái. Nhưng kỳ lạ thay, đêm nào bà cũng xách túi rời khỏi nhà, đến tận sáng sớm mới trở về. Tôi có hỏi, bà chỉ cười bảo:
Mẹ đi làm thêm, kiếm chút tiền tiêu vặt thôi, không muốn phụ thuộc vào ai.
Câu trả lời của bà không thuyết phục được tôi. Một người ở tuổi bà, lương hưu đã quá dư dả, tại sao phải cất công làm đêm hôm vất vả như vậy? Càng nghĩ, tôi càng cảm thấy có điều gì đó mờ ám.
Một tối, đợi bà rời khỏi nhà như thường lệ, tôi quyết định bám theo. Tôi mặc áo chống nắng, bịt kín mặt mũi, lặng lẽ giữ khoảng cách để bà không phát hiện.
Bà đi đến đầu ngõ, một chiếc xe máy do một cậu thanh niên trẻ điều khiển đợi sẵn. Hai người nói cười vài câu, rồi bà lên xe. Tôi tiếp tục theo dõi, tim đập liên hồi khi thấy chiếc xe rẽ vào… một khách sạn nhỏ ở ngoại ô.
Đứng ngoài, tôi chao đảo, đầu óc như muốn nổ tung. “Mẹ chồng tôi… đang làm gì ở đây? Lại còn đi cùng một người đàn ông trẻ tuổi?”
Tôi đợi thêm vài phút, định xông vào tìm hiểu, nhưng rồi sợ mọi chuyện phức tạp hơn nếu không có bằng chứng. Thay vào đó, tôi rút điện thoại, chụp lại hình ảnh bà đi vào khách sạn, rồi lặng lẽ quay về nhà.
Sáng hôm sau, tôi cố tỏ vẻ bình thường nhưng trong lòng sôi sục. Tôi đặt ảnh lên bàn, đợi bà thức dậy. Khi bà vừa ngồi xuống bàn ăn, tôi không kìm được nữa, đẩy ảnh về phía bà:
Mẹ, chuyện này là sao?
Mẹ chồng nhìn ảnh, ánh mắt thoáng ngạc nhiên nhưng rồi bật cười, nhẹ nhàng đáp:
Con nghĩ mẹ làm gì? Đừng vội kết luận khi chưa biết rõ mọi chuyện.
Thấy tôi không nói, bà đứng dậy, vào phòng lấy ra một chiếc túi lớn đặt xuống bàn. Bên trong là những bộ đồ đồng phục và một chiếc thẻ nhân viên với tên bà. Bà giải thích:
Mẹ làm dọn phòng cho khách sạn đó. Cậu thanh niên là con trai bà chủ, đưa mẹ đi làm hàng đêm vì mẹ không tiện lái xe.
Tôi ngẩn người, vừa xấu hổ vừa thấy có lỗi vì đã nghi ngờ bà. Mẹ chồng cười, nhưng trong ánh mắt bà, tôi thấy một chút xót xa:
Mẹ không thiếu tiền, nhưng ở nhà mãi cũng buồn. Làm thêm vừa vui, vừa giúp mẹ khỏe khoắn hơn. Con đừng nghĩ mẹ làm gì sai trái.
Tôi ôm lấy bà, lòng tràn ngập cảm xúc. Hóa ra, đằng sau những hành động khó hiểu ấy là sự cô đơn và nỗ lực tìm ý nghĩa cho cuộc sống ở tuổi xế chiều. Tôi thầm nhủ, sẽ quan tâm đến bà nhiều hơn, để bà không còn phải tìm kiếm niềm vui ở nơi khác nữa.